Chương 29: Phòng ăn 1

Đến lúc ăn cơm trưa, Thẩm Lâm Xuyên bỏ một cái thìa trong túi, hai tay trống trơn cùng đám bạn đi phòng ăn.

"A Xuyên, cậu thật sự không muốn gọi một chút thức ăn à? Chỉ một hộp cơm nhỏ như vậy có ăn đủ không?" Tôn Triêu Dương có chút kinh ngạc hỏi.

"Không đủ thì mua thêm là được." Thẩm Lâm Xuyên không để ý chút nào trả lời.

Lúc đi hâm cơm anh đã mở nắp hộp ra nhìn rồi, trong hộp cơm kia có thịt kho, khoai tây và trứng gà, nhìn vô cùng phong phú, chẳng qua là có lẽ vì đã nguội nên nhìn màu sắc hơi tối, rất có hương vị quê nhà. Nhưng là lấy điều kiện nhà Hứa Cẩm Vi mà nói, có thể để hai miếng thịt lớn như vậy nhất định là mất tâm tư rất lớn, nói thế nào anh cũng phải không phụ lòng mẹ người ta mới được.

"Vậy được thôi, nhưng mua muộn thì không có thịt kho đâu!" Trong miệng Tôn Triêu Dương vừa lầm bầm vừa đi về phía cửa sổ phòng ăn.

Thẩm Lâm Xuyên đi lấy hộp cơm đã hâm nóng tới, mới vừa mở nắp ra liền ngửi thấy mùi thơm đậm đà của thịt.

Lúc trước anh nhìn, thức ăn đều đã nguội, bên ngoài thịt kho và trứng gà đều bọc một lớp mỡ đông trắng trắng đỏ đỏ, nhìn quả thực bình thường không có gì lạ, nhưng không nghĩ đến sau khi chưng xong thì hoàn toàn khác biệt. Thịt kho dùng là thịt lợn ba chỉ, một lớp thịt mỏng kẹp một lớp mỡ béo, sau khi hâm nóng, thịt đông vốn đã ngưng kết hơi tối màu lại tan ra thành nước, miếng thịt thấm đẫm sốt biến thành màu đỏ ngon mắt, thịt béo trải qua thời gian hầm nấu lâu dài mà trở nên gần như trong suốt, nhưng đều nhuộm một lớp màu đỏ thẫm, hiển nhiên là thời gian nấu không ngắn, nóng hổi, nhìn vô cùng ngon miệng.

"Ôi, A Xuyên, hộp cơm này của cậu nhìn không tệ đâu!" Tôn Triêu Dương bưng chén inox không gỉ trở lại, cậu ta mua bống lạng gạo trắng và một miếng thịt kho đầy đặn, cùng với một miếng trứng chiên rau hẹ, tốn khoảng một đồng.

"Anh Xuyên, nếu như anh ăn không đủ thì chỗ em còn nè." Trần Lập sợ Thẩm Lâm Xuyên ăn một hộp cơm đơn giản như vậy sẽ không đủ no, còn cố ý gọi thêm cho anh họ mình một phần thức ăn, không chỉ mua thịt kho mà còn mua chả ram thịt.

Đến Diêm Túc cũng đem đẩy chén của mình về phía Thẩm Lâm Xuyên, dẫu sao bọn họ từ nhỏ đến lớn đều đã ăn quen thứ tốt, phần cơm hộp kia của Thẩm Lâm Xuyên so sánh với người bình thường thì đúng là phong phú nhưng so với đồ ăn bình thường bọn họ hay ăn thì lại quá ít.

"Được." Thẩm Lâm Xuyên cũng biết ý tốt của đám bạn, vừa trò chuyện câu được câu không với bọn họ vừa múc một muỗng khoai tây bỏ vào miệng.

Một giây kế tiếp, măt anh đột nhiên trợn to.

Hương vị của miếng khoai tây mềm dẻo như to, thấm đẫm sốt thịt nên mùi vị trở nên vô cùng thơm ngon, ngoại trừ vị ngọt vốn có của khoai tây thì nhiều hơn chính là mùi thịt và vị mặn vừa đủ khiến cho Thẩm Lâm Xuyên hết sức bất ngờ. Từ nhỏ đến lớn tuy không thể nói là anh ăn sơn hào hải vị khắp cả nước nhưng cũng đã ăn không ít thứ tốt, nhưng những thứ đắt đỏ như bào ngư vi cá kia dưới cái nhìn của anh đều không ngon bằng một miếng khoai tây nho nhỏ này.

Anh lại nhanh chóng múc một miếng thịt kho bỏ vào miệng, sau đó chìm đắm nhắm hai mắt lại. Đây quả thực là thịt kho ngon nhất mà anh từng ăn, miếng thịt mỏng không bở một chút nào, hầm mềm mềm giòn giòn, phần mỡ đều bị nấu tan, ăn vào không hề cảm thấy ngấy, nhất là lớp da phía ngoài cùng, vừa mềm vừa dẻo, càng nhai càng thơm.

Đến cả cơm trắng bình thường nhất cũng được nấu có hương vị hương vị ngọt ngào và mềm dẻo, còn mang theo mùi gạo thơm đậm đà, thậm chí anh cảm thấy cứ ăn cơm trắng như thế này cũng rất tốt. Càng khỏi phải nói đến nước sốt từ thịt thấm vào hạt cơm, hương vị đó phải nói là quá tuyệt vời.

Tài nấu nướng của mẹ Hứa Cẩm Vi thật là quá đỉnh! ! ! !

Tôn Triêu Dương và Trần Lập trò chuyện với nhau, phát hiện Thẩm Lâm Xuyên không lên tiếng, vừa quay đầu liền phát hiện anh lại vô cùng nghiêm túc đang vùi đầu ăn uống, đến ánh mắt cũng không nhìn sang bên cạnh lấy một cái, nhìn vẻ mặt thật sự hưởng thụ vô cùng.

Bọn họ đều đã ăn quen sơn hào hải vị, cho dù trước kia ăn những thức ăn do đầu bếp nổi tiếng của tiệm cơm Quốc Doanh nấu cũng không thấy anh lộ ra vẻ mặt như vậy nữa.

"Anh Xuyên, anh đừng ăn cơm trắng thôi, cũng ăn những thức ăn khác đi, em cảm thấy chả giò này cũng rất ngon đó."

Thẩm Lâm Xuyên chỉ  "ừm ừm" cho có lệ, đến đầu cũng không ngẩng lên.

"Có ngon đến mức ấy không? Cho tôi nếm thử một miếng." Tôn Triêu Dương thấy tò mò không thôi, đưa thìa ra muốn ăn bớt của anh một miếng khoai tây lại không nghĩ rằng bị Thẩm Lâm Xuyên không chút lưu tình đập lên tay cậu ta một cái.