Chương 11: Bạn học 2

Bởi vì cách gần, Hứa Cẩm Vi không thể tránh khỏi nghe được đối thoại của bọn họ, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Lâm Xuyên trở nên có chút phức tạp.

Ngày thứ ba anh chuyển tới, nguyên chủ liền rơi xuống nước, cho nên trừ cái tên ra thì nguyên chủ có thể nói là không biết gì về anh, nhưng Hứa Cẩm Vi lại khác, cô biết lai lịch của Thẩm Lâm Xuyên.

Thẩm Lâm Xuyên là anh của nam chính trong tiểu thuyết - Thẩm Lâm Hải, tên của anh chỉ xuất hiện ở trong tiểu thuyết đúng ba lần, tác giả gần như không miêu tả cặn kẽ chuyện về anh, cô chỉ biết anh chết vì bệnh vào mùa hè năm lớp mười một, sau đó nam chính liền trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Thẩm. So sánh với mình, tần số ra sân của Thẩm Lâm Xuyên sợ rằng đến nam phụ cũng không phải, chỉ có thể xem như là vai quần chúng mà thôi.

Rất nhanh, chuông vào học vang lên, cô giáo trung niên đeo kính chậm rãi đi vào, bà ta nhíu chặt mày, xương gò má rất cao, nhìn hết sức nghiêm nghị. Bà ta vừa vào phòng học thì toàn bộ học sinh liền yên tĩnh lại.

"Vào học."

Vị cô giáo này là chủ nhiệm lớp bọn họ, họ Chu, dạy là ngữ văn, tốc độ giảng bài không nhanh không chậm nhưng ánh mắt lại sắc bén như diều hâu nhìn gà con, thỉnh thoảng sẽ kêu ngẫu nhiên một người để hỏi, có thể hỏi bất kỳ lúc nào và bất cứ câu gì, căn bản cũng không có người dám mất tập trung, đến mấy thiếu niên loai choai kia cũng đều ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, chỉ trừ. . . Thẩm Lâm Xuyên.

Thẩm Lâm Xuyên từ đầu tới cuối luôn nằm soài lên bàn mà ngủ, tựa như căn bản không nghe được âm thanh chung quanh. Mà cô Chu nghiêm khắc kia cũng giống như không thấy được có học sinh ngồi hàng cuối cùng đang ngủ gà ngủ gật vậy, tầm mắt từ đầu tới cuối đều không liếc nhìn về phía Thẩm Lâm Xuyên lấy một cái.

Nhưng mà Hứa Cẩm Vi đối với chuyệ này cũng không cảm thấy bất ngờ, dẫu sao cha của Thẩm Lâm Xuyên là cán bộ cấp tỉnh, lần này Thẩm Lâm Xuyên đến đây học lớp chín là bởi vì cha anh lại lên chức, cậu ruột của anh lại là nhóm người giàu có trước thập niên 80, được lên báo nhiều lần, chắc hẳn cô Chu này cũng có nghe thấy.

"Bây giờ kiểm tra bài văn hôm qua dặn các trò học thuộc lòng." Cô Chu nhíu mày, bắt đầu kêu học sinh đứng lên thuộc lòng.

Bà gọi lớp trưởng Phan Lệ Văn trước, sau khi nghe cô ấy đọc trôi chảy thì vui vẻ gật đầu một cái, sau đó tiếp tục gọi những học sinh khác đứng lên đọc thuộc lòng. Mấy tên kia lúc đầu lắp bắp đọc nhưng mãi không thuộc thì đều bị cô Chu hung hăng quở trách một lần, sau đó kêu ra cửa phòng phạt đứng.

"Hứa Cẩm Vi."

Hai ngày trước Hứa Cẩm Vi lên sốt xin nghỉ, căn bản là không có tới lớp học, theo lý chuyện đọc bài này căn bản không tới lượt cô nhưng mà cô Chu cũng không nhớ được loại chuyện nhỏ này cho nên Hứa Cẩm Vi cũng không có ý định vì chuyện này mà tranh cãi.

Cô bình tĩnh đứng lên, mồm miệng rõ ràng đọc bài văn trôi chảy một lần, mức độ trôi chảy không hề kém bạn lớp trưởng kia chút nào. Nói thế nào cô cũng là một người có dị năng, tinh thần lực so với người bình thường cao hơn rất nhiều, trí nhớ tự nhiên cũng không kém, mặc dù cô chưa từng học bài văn đó nhưng nghe những học sinh này đọc đi đọc lại mấy lần thì cô cũng thuộc luôn.

Ánh mắt cô Chu nhìn về phía Hứa Cẩm Vi lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó gật đầu một cái, lại tiếp tục gọi học sinh tiếp theo.

Sau khi tan học, bọn học sinh cũng tụ năm tụ ba cầm hộp cơm mình mang tới đi ra ngoài, Hứa Cẩm Vi biết bọn họ là muốn đi phòng ăn hâm cơm nên cô cũng lấy hộp cơm của mình ra.

"Vi Vi, sao chị còn ngôi đây? Mau đi phòng ăn hâm cơm đi!" Lục Lâm Lâm ở lớp bên cạnh, sau khi tan học luôn tới đây kêu cô cùng đi phòng ăn, bên cạnh cô ấy còn có ba nữ sinh, cũng đều là bạn học có quan hệ không tốt với cô ấy, trên tay cũng cầm hộp cơm bằng nhôm.

"Tới ngay!" Hứa Cẩm Vi đáp một tiếng, liền cầm hộp cơm của mình đi theo sau đám Lục Lâm Lâm về phòng ăn.

"Thiệt là, động tác thì chậm, để cho chúng ta đợi lâu."

"Chứ sao, cũng không biết tự giác đến tìm chúng ta, đến trễ thì hộp cơm chỉ có thể nhét ở tầng trên cùng!" Mấy nữ sinh không nhịn được oán trách.

"Được rồi, Vi Vi cũng không phải cố ý." Lục Lâm Lâm thay Hứa Cẩm Vi biện bạch một câu.

"Lâm Lâm, tính tình của cậu thật là quá tốt." Những nữ sinh kia vẫn cho Lục Lâm Lâm mặt mũi, có cô ấy mở miệng nên không càu nhàu Hứa Cẩm Vi nữa, nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.