Chương 5: Thập Niên 80: Cất Giấu Không Gian Gả Cho Đại Lão Tàn Tật

Hơn nữa, tuy ở nơi nghèo nàn, thiếu thốn lương thực, nhưng mọi thứ luôn có thể thay đổi, chỉ cần thân thể cô hồi phục, có lại không gian và dị năng, thì sẽ không cần lo lắng về cuộc sống sau này.

“Anh cũng không cần quá lo lắng, yên tâm, chăm sóc thân thể cho tốt, những ngày tốt lành sắp đến rồi.”

Lâm Vãn Vãn còn không quên an ủi anh ta, nhưng Hứa Luật Thanh lại không để vào trong lòng.

“Chỉ là một người tàn phế, đếm ngày chờ chết, có thể có ngày tốt lành gì.”

Hứa Luật Thanh rũ mi, vẻ mặt anh thật u ám, giống như sự u ám trong căn phòng chưa kéo màn ra của anh lúc đầu.

Lâm Vãn Vãn nhìn anh sa sút tinh thần như vậy, đang tính nói thêm, thì bên ngoài lại ồn ào.

“Nhà mấy người có lương mua vợ, nhưng lại không cho anh trai vay? Hứa Đại Hải cậu muốn nhìn thấy cả nhà anh trai cậu chết đói sao, cậu còn có lương tâm không?”

Vương Lan Anh nghe tin nhà Hứa Đại Hải dùng một túi lương thực đổi lấy vợ cho con trai tàn phế, lập tức tìm tới cửa.

Mẹ Hứa chặn cửa không cho chị dâu tiến vào, thấy vậy bà ta lập tức dùng thân thể mập mạp của mình ép chặt vào khe cửa, rồi sát mặt vào cửa.

Cái miệng cái không ngừng phun nước miếng, trên mặt mang theo sự vô lại đám côn đồ.

“Nếu cô không chột dạ, tại sao lại đóng cửa, cản không cho tôi vào.”

Một túi lương thực chừng hai mươi cân, nếu ăn tiết kiệm, ít nhất có thể đủ ăn trong một tháng!

“Là ai đang nói nhảm? Tôi xé nát miệng người đó ra!”

Mẹ Hứa lại không nghĩ chị dâu lại không biết xấu hổ như vậy, dùng toàn bộ sức lực chặn cửa lại.

Hiện tại lương thực khan hiếm, Vương Lan Anh nổi tiếng là người đàn bà đanh đá.

Mẹ Hứa biết rõ chị dâu, khi gia đình phân gia, Vương Lan Anh ngay cả một hạt lúa mạch cũng muốn so đo, hận không thể cầm đao chia làm hai nửa, cũng không muốn thiệt thòi một hạt lúa, nếu cho Vương Lan Anh mượn lương, chỉ sợ rằng có đi mà không có về.

Huống chi quan hệ hai nhà cũng không tốt, nhất là khi cha mẹ chồng mất, lo liệu xong hậu sự, Vương Lan Anh chiếm hết tiện nghi, bà cũng chính thức trở mặt với bà ta.

“Nhà tôi không có lương thực, người con dâu này cũng không phải dùng lương thực để mua, trái lại tôi muốn biết ai bảo tôi lấy lương thực mua người, nếu không chị đưa lương thực cho tôi, để tôi đi mua một cô gái tốt về!”

Bà tuyệt đối sẽ không thừa nhận, lương thực trong nhà cũng không nhiều, lại nói, vẫn là nhờ con trai kiên trì, bảo hai vợ chồng già trữ thêm lương thực.