Lâm Vãn Vãn không giống như vợ chồng Hứa Đại Hải, cô không phải là một người dễ mềm lòng, nghe thấy Tạ Gia Minh nói như vậy, cô đi đến tát thẳng vào mặt gã ta.
“Đừng ở đây nói lý do, dù trong nhà anh không còn gì để ăn, nhưng anh vẫn có tay có chân, sao không xuống ruộng tìm thức ăn, anh tưởng cá của tôi từ trên trời rớt xuống sao?”
Lâm Vãn Vãn không để chút mặt mũi nào, trực tiếp vạch trần những lời bao biện của gã ta, cô khinh thường nhất là loại người này, làm chuyện trái với lương tâm nhưng lại lấy cớ là vì bản thân không còn cách nào khác.
“Nếu như thật sự cảm thấy có lỗi, lúc bị bắt quả tang thì phải biết xấu hổ, chứ không phải là ở đây nói bậy bạ như vậy, tôi thấy anh thật sự không hối cải chút nào, chỉ là đang kiếm cớ, đã ăn trộm mà còn nghĩ mình là người lương thiện.”
Nghe Lâm Vãn Vãn nói, Tạ Gia Minh lập tức cảm thấy rất xấu hổ, giống như tấm vải che trên người gã ta đã bị xé nát, bị ném xuống mặt đất, hung hăng giẫm lên.
Hứa Đại Hải và Lý Tú Chi cũng không định tha thứ, vốn dĩ bọn họ cho rằng Tạ Gia Minh là một người thành thật, nhưng nếu tên đàn ông này thật sự thành thật, thì làm sao có thể đến đây trộm cắp được!
“Vãn Vãn nói rất đúng, chuyện này không thể cứ cho qua như vậy.”
Lý Tú Chi càng nghĩ càng thấy có lý, bà vỗ đùi nói.
"Ông à, nếu lần này chúng ta bỏ qua, nói không chừng mọi người lại cho rằng chúng ta không thèm để ý, đến lúc đó, ai cũng dám đến nhà chúng ta làm loạn, những ngày tháng sau chúng ta phải sống thế nào.”
Dù đề phòng ngày đêm, có lúc cũng sẽ xảy ra sơ suất.
Tất nhiên Hứa Đại Hải hiểu được điều này, cau mày nhìn hai người đang nằm trên mặt đất, để phòng ngừa Vương Gia Tường lại giở trò thủ đoạn, Lâm Vãn Vãn đã xé áo của gã bịt miệng gã lại.
So với Vương Gia Tường, Tạ Gia Minh có thể diện hơn, ít nhất gã ta vẫn còn có thể nói chuyện.
“Vãn Vãn, những người này là do con bắt, con định xử lý bọn họ như thế nào?”
Hứa Đại Hải biết Lâm Vãn Vãn không phải là người dễ mềm lòng, cho nên vào lúc này hỏi ý kiến của cô hiển nhiên là thích hợp hơn.
Lâm Vãn Vãn thực sự không biết trả lời như thế nào, lúc cô còn ở mạt thế, dù có giết người thì cũng không có ai quản cô, nhưng ở chỗ này, cô không thể làm như vậy được.
Đúng lúc này, Hứa Luật Thanh vừa đẩy xe lăn ra khỏi phòng, cô lập tức nhìn anh chằm chằm anh, trong mắt ẩn hiện một lời cầu cứu.
“Lâm Vãn Vãn cũng đã đánh bọn họ một trận, con nghĩ tốt hơn là nên trói bọn họ lại, để bọn họ ở trong sân, hiện tại trời cũng không quá lạnh, thậm chí qua ở trong sân qua đêm cũng không sao cả. Chúng ta để bọn họ ở lại đây một đêm, sáng mai sẽ đưa họ đến gặp bí thư chi bộ của thôn, để ông ấy báo công an.”
Hứa Luật Thanh hiểu được ý cầu cứu trong ánh mắt của Lâm Vãn Vãn, lập tức mở miệng nói.
“Loại người này nếu không cho một bài học khắc sâu, chắc chắn sẽ không biết hối cải, hiện tại vì không có lương thực nên trộm cá, về sau nếu sắp chết đói, không biết sẽ trộm đến cái gì.”
Hứa Luật Thanh lạnh nhạt nói, anh cũng không quan tâm đến ý cầu xin của hai người nằm trên đất.
Hiện tại không phải là lúc bọn họ mềm lòng, nếu mềm lòng lúc này chính là tàn nhẫn với chính mình ngày sau.
“Ý kiến hay, bọn họ đã có gan ăn trộm thì cũng phải có bản lĩnh gánh chịu hậu quả khi bị bắt.”
Lâm Vãn Vãn gật đầu đồng ý, từ trước đến nay cô không phải là người dễ mềm lòng, bằng không cũng không thể đánh người không nương tay đến như vậy.
“Luật Thanh, chúng ta lớn lên cùng nhau, sao cậu có thể không biết xấu hổ mà nói ra những lời như vậy?”
Tạ Gia Minh không thể tin được nhìn về phía Hứa Luật Thanh, bị đưa đến đồn công an, kết quả này gã ta chưa bao giờ nghĩ tới.
"Tôi xấu hổ làm gì, đồ vật cũng không phải là do tôi trộm.”
Hứa Luật Thanh nghe lời này, không khỏi cười ra tiếng.