Dưới sự xúi giục của Vương Gia Tường, Tạ Gia Minh mới dám đến nhà họ Hứa.
“Mày nghĩ tao không lo lắng sao, mày nhìn xem, đã phá hơn nửa ngày rồi mà vẫn chưa thể phá được, nếu bị phát hiện thì sao.”
Tạ Gia Minh có chút hối hận, gã ra còn có vợ con, không giống như Vương Gia Tường, chỉ là một thân một mình, cho dù tên này có bị bắt cũng không có ảnh hưởng gì, còn gã ta thì khác.
“Mày nghĩ ổ khóa này dễ mở lắm sao, chỉ dùng một sợi dây thép nhỏ là mở được chắc, tao không có dụng cụ gì trong tay, ổ khóa của nhà họ Hứa cũng không phải đồ dỏm, dây thép của tao cũng bị thọc cong rồi.”
Vương Gia Tường dán cả người lên cửa, nhưng vẫn cảm vô cùng khó khăn.
Lâm vãn Vãn đứng bên kia cánh cửa, nghe xong một hồi lâu, vẫn cảm thấy hành động của bọn họ quá chậm, đúng như lời của Tạ Gia Minh, nếu chờ Vương Gia Tường dùng dây thép phá được ổ khóa của nhà cô, thì trời cũng đã sáng rồi.
Chi bằng cô giúp anh ta một tay, cho anh ta vào nhà, cũng coi như bắt cả người lẫn tang vật.
Lâm Vãn Vãn nghĩ như vậy, lập tức giật giật ngón tay, đẩy ổ khóa trên cửa ra.
Vì để Vương Gia Tường đắc ý một lát, sau khi cô đẩy khóa cửa thì trốn vào trong bóng tối.
Vương Gia Tường chọc nửa ngày, cuối cùng cũng mở được khóa, vô cùng vui vẻ.
Ổ khóa cửa kiểu cũ như nhà họ Hứa có một thanh sắt dài chặn ngang, không thể dễ dàng đẩy vào, chỉ có thể mở bằng vật dụng đặt biệt.
Trên trán Vương Gia Tường đầy mồ hôi, nếu lại không mở cửa, chỉ sợ gã phải bỏ cuộc.
“Nhanh lên, mau vào đi, nhẹ nhàng một chút, không sẽ bị phát hiện.”
Vương Gia Tường kéo Tạ Gia Minh bước vào sân, từ nhỏ gã với Hứa Luật Thanh không có thân thiết, đây cũng là lần đầu tiên gã tới nhà của Hứa Luật Thanh.
Tạ Gia Minh cũng không hơn gì Vương Gia Tường, bằng không hai người bọn họ cũng không ăn nhịp, chơi chung với nhau.
“Nhà bọn họ để cá ở chỗ nào? Lấy cá xong rồi mau chóng rời đi, nếu không sẽ bị phát hiện mất.”
Tạ Gia Minh không tò mò như Vương Gia Tường, gã ta cũng không ghen tị với sân rộng của nhà Hứa Luật Thanh, dù sao sân nhà của gã ta cũng không nhỏ, trong lòng gã ta chỉ quan tâm đến cá thôi.
“Đều đã vào được, vậy mà mày chỉ có chút tiền đồ này? Mỗi ngày Vương Lan Anh đều đến ồn ào nói không chừng trong nhà có đồ tốt.”
Vương Gia Tường thật sự là một người rất tham lam, lúc này gã đã quên mất lời cảnh cáo của Lâm Vãn Vãn, nhanh chóng đi tới phòng bếp.
“Có lẽ bọn họ để cá ở trong bếp, nếu đặt ở trong phòng thì quá tanh.”
Ngoài miệng Vương Gia Tường nói Tạ Gia Minh không có tiền đồ, kỳ thật trong lòng gã cũng nghĩ đến cá, vào thời điểm này, ăn mới là quan trọng nhất.
“Anh nói đúng, ở trong bếp thật sự có cá, quan trọng là xem anh khả năng lấy được hay không.”
Lâm Vãn Vãn xuất hiện bên cạnh hai người Vương Gia Tường, khoanh tay trước ngực, khinh thường nói.
Đối với Vương Gia Tường, cô hoàn toàn không để gã vào trong mắt.
Rốt cuộc anh ta cũng đã bị cô đánh cho một trận, với dị năng của cô cũng đã khôi phục được phần nào, mặc kệ thế nào, lưu manh này cũng không thể chiếm tiện nghi.
“Cô xem, hiện tại chúng tôi có hai người, cho dù cô có lợi hại, cũng không thể thắng được hai người đàn ông chúng tôi đâu.”
Vương Gia Tường tự tin nói, hoàn toàn quên chuyện chính mình đã bị đánh đến nỗi cầu xin tha mạng, còn đảm bảo sẽ không tái phạm.
"Thử là sẽ biết, đừng làm mất thời gian nghỉ ngơi của tôi, các anh cùng lên đi, tôi còn phải đi ngủ nữa.”
Lâm Vãn Vãn không có kiên nhẫn nói chuyện vô nghĩa với bọn họ, thời gian cũng đã muộn, cô cũng có chút buồn ngủ.
Nếu Vương Gia Tường đã ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, vậy thì bị đánh nhiều hơn mới có thể bồi tội.