Chương 40: Thập Niên 80: Cất Giấu Không Gian Gả Cho Đại Lão Tàn Tật

“Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên tôi mới hỏi tên gã và nơi gã sống, nếu gã dám quay lại, đừng trách tôi không khách sáo.”

Rốt cuộc Lâm Vãn Vãn vẫn có chút suy xét, cũng không định đánh một trận rồi cho qua.

“Cô làm rất đúng, nếu để gã đi mà không hỏi tên, chúng ta cũng không biết nên đề phòng ai.”

Hứa Luật Thanh gật đầu, anh đồng ý với cách làm này của Lâm Vãn Vãn.

"Nếu gã đủ can đảm, đêm nay chắc chắn sẽ đến nhà ăn trộm đồ vật, rốt cuộc hôm nay cũng đã khẳng định trong nhà chúng ta có đồ, qua mấy ngày thì không xác định. Còn nếu gã nhát gan nhưng vẫn có ý muốn trả thù, vậy có lẽ sẽ truyền tin tức ra ngoài, nói nhà chúng ta có lương thực, đến lúc đó nhất định sẽ có người tới nhà chúng ta mượn lương thực.”

Hứa Luật Thanh suy xét toàn diện hơn Lâm Vãn Vãn.

“Có phải hôm nay tôi không nên đi bắt cá không?”

Lâm Vãn Vãn nghe được lời này của Hứa Luật Thanh, cô rũ con ngươi, thấp giọng hỏi.

Vốn dĩ Lý Tú Chi và Hứa Luật Thanh không cho cô đi, nhưng mà cô đòi đi cho bằng được, hiện giờ lại làm cho cả nhà gặp thêm rắc rối.

“Đáng lẽ tôi phải nghe lời anh, ít nhất cũng không thể đi vào ban ngày, mà nên đi vào buổi tối, như vậy sẽ không phải gặp những người như thế này.”

Vốn Hứa Luật Thanh tưởng rằng Lâm Vãn Vãn thật sự hối hận, ai ngờ là cô cảm thấy mình đã chọn sai thời gian đi bắt cá.

“Không cho cô đi, không phải là sợ cô gặp được người có ý đồ xấu xa, gây phiền phức cho gia đình, mà là sợ cô gặp chuyện nguy hiểm.”

Hứa Luật Thanh thở dài một hơi, bất đắc dĩ giải thích cho cô gái nhỏ hiểu.

“Mặc dù tôi đã nói là không được gây sự chú ý, nhưng không phải là sợ phiền phức, nếu Vương Gia Tường dám tới nhà chúng ta gây sự, tôi cũng sẽ không để gã dễ dàng rời đi.”

Thái độ của Hứa Luật Thanh rất rõ ràng, chuyện này không thể dễ dàng cho qua được.

Lâm Vãn Vãn nghe anh nói như vậy, thì vui vẻ trở lại, nhưng chỉ một lúc sau cô lại trở nên chán nản.

“Anh có muốn nói với cha mẹ biết chuyện này không?”

Lâm Vãn Vãn sợ Lý Tú Chi cứ dặn dò mãi, mặc dù mỗi lần Lý Tú Chi nói, cô đều có thể cảm nhận được sự quan tâm của bà dành cho mình, nhưng đôi khi cô cũng hi vọng bà không cần lo lắng, quan tâm cô quá nhiều như vậy..

“Phải nói, sớm muộn gì cha mẹ cũng sẽ biết, hiện tại nói cho cha mẹ biết để cha mẹ đề phòng, nếu thật sự xảy ra chuyện, cha mẹ cũng sẽ không hoảng sợ.”

Hứa Luật Thanh nghĩ đến đây, cuối cùng quyết định không giấu chuyện này với cha mẹ, đây là chuyện của cả gia đình, không phải là chuyện của riêng một mình ai.

“Chúng ta đi ra ngoài đi, đừng để cha mẹ đợi lâu.”

Hứa Luật Thanh nói xong thì đẩy xe lăn đi ra khỏi phòng, bây giờ anh không cần nhờ sự trợ giúp của Lâm Vãn Vãn, anh có thể tự mình đi ra ngoài, tự do hơn trước rất nhiều.

Lâm Vãn Vãn giống như một cô vợ nhỏ, đi theo phía sau lưng anh, không nói lấy một lời.

Lý Tú Chi nhìn thấy con trai mình đi ra, cũng bưng bát từ trong bếp đi ra.

Hôm nay bà tìm được một chiếc khay gỗ, rửa một chút, vừa đủ bưng bốn bát cơm cho cả nhà.

“Ra rất đúng lúc, Luật Thanh, con mau rửa tay rồi vào đây ăn cơm.”

Lý Tú Chi đối xử với Hứa Luật Thanh như một người bình thường, chuyện này làm anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Hứa Luật Thanh không thích những người xung quanh coi mình như một kẻ tàn tật, như vậy giống như nhắc nhớ anh, anh sẽ không bao giờ đứng lên được.

“Vâng, con đi ngay.”

Hứa Luật Thanh gật đầu, anh cầu khăn trước, đặt lên tay vịn xe lăn, sau đó rửa tay rồi lau khô bằng khăn, lúc này chuẩn bị đẩy xe đi về bàn ăn.

“Để tôi, muốn ăn cơm, đừng để tay bị dơ.’

Lâm Vãn Vãn nói lời này, giọng điệu rất bình thường, không sợ nhắc đến chuyện tàn tật với anh, cũng không cảm thấy nên kiêng kỵ gì.