Chương 26: Thập Niên 80: Cất Giấu Không Gian Gả Cho Đại Lão Tàn Tật

Chuyện muốn cướp lương thực lần trước cũng chỉ là do bà ta nhất thời xúc động, Vương Lan Anh nghĩ lại cũng cảm thấy hối hận, nếu không phải vì chuyện đó, thỉnh thoảng bà ta vẫn có thể tới nhà Lý Tú Chi.

Rốt cuộc cả nhà bọn họ không ai là không sợ chết, không giống như Lâm Vãn Vãn, giống như nữ cướp bóc đã từng giết người, cầm dao, ai dám lên thì sẵn sàng tiếp đón.

“Nếu thật sự không có, thì sao chị lại hốt hoảng như vậy, chẳng lẽ nhà chị thật sự có lương thực?”

Thật vất vả lắm Lý Tú Chi mới làm bà ta chột dạ, cũng sẽ không dễ dàng buông tha.

“Lý Tú Chi, cô điên rồi, bây giờ là lúc nào mà cô lại nói bậy như thế?”

Vương Lan Anh nắm lấy cánh tay bà, nhỏ giọng quát mắng, nếu để người khác nghe thấy chuyện này, sao nhà bà ta có thể yên ổn sống nổi.

“Chị dâu, bây giờ chị mới biết có những chuyện không thể nói nhảm, vậy thì lúc chị dẫn người đến nhà tôi quấy phá, chị không nghĩ tới gia đình của chúng tôi sẽ sống như thế nào sao.”

Lý Tú Chi hờ hững rụt tay lại, bà hận Vương Lan Anh thấu xương, nhưng ở nông thôn sợ nhất là lời đồn bà biết, trong thôn sợ nhất là những lời đồn, chỉ một cái miệng đã làm cho người ta không sống nổi.

Tuy rằng Vương Lan Anh ở trước mặt bà không biết xấu hổ, nhưng ở ngoài mặt thì lại là mang bộ dạng của người tốt, ai ai cũng đều khen bà ta là một người chị dâu tuyệt vời.

Nếu không phải vì hạn hán lâu ngày, không có lấy một trận mưa, lúc này hàng xóm chỉ lo đào rau dài, có lẽ chuyện của gia đình bọn họ sẽ bị truyền ra cực ồn ào rồi.

Lý Tú Chi không sợ danh tiếng của mình bị hủy hoại, lúc trước vì Hứa Luật Thanh chưa cưới vợ còn tàn tật, nên bà mới nhịn xuống nỗi uất ức này, chỉ chờ ngày Hứa Luật Thanh cưới vợ, lại tính sổ với bà ta.

“Hiện tại tôi cho chị mặt mũi, nếu như chị lại dây dưa không rõ, nhớ thương đồ của nhà tôi, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí.”

Lý Tú Chi lạnh lùng nói, hiện giờ Hứa Luật Thanh đã cưới được vợ, tình cảm của hai đứa cũng không tồi, trong lòng bà không còn gì để vướng bận, cũng không sợ sống chết với Vương Lan Anh.

Vương Lan Anh cũng không phải là người không biết điều, bà ta cũng sợ Lý Tú Chi sẽ ở bên ngoài phát điên, cho nên bà ta cầm lấy giỏ nhỏ của mình, lẩm bẩm rời đi.

“Thật là không biết ý tốt của người khác, hiện tại cuộc sống này rất khó khăn, muốn uống một miếng nước cũng khó, nếu không phải là người một nhà ai nguyện ý phí nước bọt với cô.”

Vương Lan Anh nói là sự thật, hiện tại để tiết kiệm lương thực cũng như năng lượng, người ta chỉ uống ít nước, ăn ít lương thực, gặp nhau cũng không chào hỏi hay buôn chuyện, chỉ chết lặng dùng sức gánh nước giếng, tìm rau dại.

Sau khi mấy người Vương Lan Anh rời khỏi, Lâm Vãn Vãn chậm rãi di chuyển ngồi xuống bên cạnh Lý Tú Chi.

“Mẹ, mẹ không cần phải sợ bà ta, có con ở đây, bà ta không bắt nạt được mẹ đâu.”

Lâm Vãn Vãn là người không biết sợ, ở mạt thế chạy trốn, cô thường xuyên không nói lời nào đã trực tiếp ra tay rồi.

Hai ngày nay cô được ăn uống không tệ, nghỉ ngơi cũng tốt, đã khôi phục được một chút khí lực, cho dù có chiến đấu với Vương Lan Anh bằng tay không, cô cũng sẽ không bị thương.

“Đứa nhỏ ngốc, mẹ không phải là sợ bà ta, con nhìn những người xung quanh chúng ta xem, ai cũng đói không còn sức lực, nếu chúng ta sinh long hoạt hổ động tay động chân, không phải chứng minh nhà chúng ta thật sự có lương thực sao. Tuy rằng đều là hàng xóm, nhưng người đói điên rồi, không biết được họ có thể làm ra những chuyện gì.”

Lý Tú Chi nhỏ giọng nói, dùng âm lượng đủ để hai người nghe giải thích cho Lâm Vãn Van.

Rốt cuộc bà cũng lớn tuổi, suy xét cũng chu toán,, bà biết những người xung quanh tuy rằng không ngẩng đầu nghe ngóng, nhưng bà khẳng định những chuyện từ nãy đến giờ bọn họ đều nghe thấy, cũng chính bởi vì vậy bà mới dám nói những lời đấy với Vương Lan Anh.