Trương Tiểu Phương quay đầu nhìn bà ta rồi trừng lớn hai mắt: “Vốn dĩ chính là của tôi.”
Tổ trưởng Tôn nói: “Đừng xen vào.”
Tạ Lan gật đầu: “Vâng, vâng, tiếp tục, cháu tiếp tục nói đi.”
Trương Tiểu Phương gãi đầu ngẫm lại: “Lưu Quý Tân thấy Đoạn Y Nhiên coi anh ta thành Phương Kiếm Bình nên đã lợi dụng cơ hội để làm việc đó với cô ta, không phải sao?”
Tổ trưởng Tôn nhìn về phía Lưu Quý Tân: “Phải không?” Sau đó ông ấy không chờ anh ta mở miệng liền nói luôn: “Lưu Quý Tân, tôi cho…… cho anh thêm một cơ hội nữa. Nếu anh còn không thẳng thắn khai báo thì chúng ta sẽ đổi sang một chỗ khác.” Nói xong liền lấy còng tay ra.
Con ngươi trong mắt của Lưu Quý Tân co rụt lại, bàn tay không tự giác nắm chặt thành quyền.
Tổ trưởng Tôn chú ý đến điều này nên liền yên tâm: “Nói đi, anh và Đoạn Y Nhiên có thù hận gì với Phương Kiếm Bình mà lại muốn tính kế anh ta như vậy?”
Lưu Quý Tân hơi giật mình trong lòng, không phải ông ấy đã bị Trương Tiểu Phương dẫn đi chệch hướng rồi sao, vì sao lại quay trở về vấn đề này?
Tổ trưởng Tôn: “Còn không chịu nói hả? Anh cho rằng Trương Tiểu Phương khiêng Phương Kiếm Bình về nhà của cô ấy mà không có ai nhìn thấy thì chúng tôi cũng không tìm được chứng cứ hả?” Ông ấy chỉ vào phía Tây: “Trên mương có một loạt dấu chân, qua phân tích của nhân viên kỹ thuật bên chúng tôi thì dấu chân đó là dấu giày của phụ nữ, cỡ giày khoảng 38.”
Trương Tiểu Phương lập tức giơ chân lên.
Tổ trưởng Tôn chỉ vào Trương Tiểu Phương: “Chắc hẳn là đôi giày này, dựa vào chiều sâu của dấu chân kia thì người đi qua ít nhất cũng phải 200 cân (cân của Trung Quốc, 1 cân Việt Nam = 2 cân Trung Quốc) . Sau khi chúng tôi điều tra thì cả thôn họ Trương không có người nào nặng hơn 180 cân.”
(cân của Trung Quốc, 1 cân Việt Nam = 2 cân Trung Quốc)
Tạ Lan không khỏi kêu lớn: “Bà nội của tôi ơi, nhìn dấu chân mà cũng có thể biết được trọng lượng của người đi qua sao?”
Tổ trưởng Tôn: “Quá rõ ràng. Không chỉ mỗi nhân viên kỹ thuật của chúng tôi mà chính mọi người cũng có thể nhìn ra được.” Sau đó lại quay về phía Lưu Quý Tân: “Còn cần tôi tiếp tục nói thêm sao?”
Tuy rằng Lưu Quý Tân chỉ lớn hơn Phương Kiếm Bình hai tuổi, nhưng mà trước khi xuống nông thôn thì anh ta cũng là một học sinh.
Vào những năm 66, khi Phương Kiếm Bình vào lớp mười thì Lưu Quý Tân cũng lên lớp 11, tuy rằng kỳ thi tuyển sinh vào đại học đã dừng lại nhưng không ai biết sẽ dừng lại trong bao lâu. Có khi năm sau sẽ được khôi phục. Cho nên, mặc dù có rất nhiều học sinh không có tâm tư đi học nhưng vẫn còn một số học sinh vẫn còn hy vọng trong lòng, trong đó có Phương Kiếm Bình và Lưu Quý Tân.
Giáo viên không còn tâm trí dạy học thì bọn họ liền tự học.
Cho đến khi trường trung học thay đổi từ ba năm sang hai năm thì Phương Kiếm Bình là học sinh lớp 11 lại cùng tốt nghiệp với Lưu Quý Tân học lớp 12, không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, trong nhà máy cũng không cần bọn họ, bên khu phố cứ ba ngày lại có hai lần đến nhà tìm, thì lúc này bọn họ mới hết hy vọng và xuống nông thôn, tiếp nhận giáo dục của bần nông và trung nông.
Ở nông thôn tuy rằng có rất nhiều chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng đều là xung đột nhỏ. Trước kia còn bởi vì hàng xóm lấn sang một ít đất nên đánh nhau đến chảy máu. Nhưng từ sau năm 1958 có chính sách nhập lại ruộng đất về của công thì ngay cả chuyện đánh nhau cũng ít hơn rất nhiều.
Lưu Quý Tân lúc còn ở trường học thì gặp chuyện nghiêm trọng nhất cũng chỉ là cãi nhau đánh nhau giữa bạn học, gian lận thi cử nên bị mời cha mẹ đến. Khi về nông thôn thì cũng chưa có cơ hội chứng kiến chuyện gì tồi tệ cả, trong ba năm nay rất ít khi thấy công an, đâu biết được chuyện chỉ cần dựa vào dấu chân là có thể nhìn ra chiều cao và thân hình của người khác.
Nghe rõ lời nói của tổ trưởng Tôn thì thật sự cho rằng bản thân đã sơ hở ở nhiều nơi, lập tức toàn thân không còn sức lực, suy sụp thắt lưng xuống: “Tôi nói, nhưng mà tôi muốn biết là vì sao ông lại xác định chuyện này là hợp tác âm mưu mà không phải do tôi lợi dụng cơ hội để làm?”
Các vụ án xảy ra ở nông thôn thì vẫn dễ điều tra hơn ở thành phố.
Ở nông thôn thì nhà nào cũng biết nhau, có người lạ tới thì bọn họ không thể nào không biết được. Hơn nữa, sống chung cùng một thôn nhiều thập kỷ rồi, ai còn không biết tính ai.
Kể cả công an còn trẻ tuổi như Tiểu Triệu cũng có thể điều tra được gần như toàn bộ sự việc.