Cao Tố Lan suy nghĩ một chút rồi nói: “Tại sao lại phải lén lút như thế?”
“Mẹ muốn gà chưa hầm xong mà đã bị Vương Thu Hương bê đi rồi à?”
Cao Tố Lan bình thường có thể không so đo với bà ta nhưng hôm nay thì không được: “Vậy mẹ nghe lời con, đi rửa mặt đi, nhìn cái mặt bẩn thỉu của con kìa.”
Trương Tiểu Phương cũng cảm thấy rất bẩn: “Chìa khóa ngăn tủ của con đâu? Con phải đi thay một bộ quần áo sạch sẽ.”
Cao Tố Lan nở một nụ cười: “Coi như đã biết sạch sẽ rồi.”
Trương Tiểu Phương trừng mắt.
Cao Tố Lan lại cười lớn hơn nữa, lấy chìa khóa ra khỏi túi: “Sau này để Kiếm Bình giữ cho con. Kiếm Bình à, Tiểu Phương thường xuyên vứt đồ bừa bãi, cháu phải lo lắng hơn rồi.”
Phương Kiếm Bình: “Cháu biết.”
So với chuyện này thì Phương Kiếm Bình càng muốn biết Trương Tiểu Phương đang có chủ ý xấu gì.
Anh vừa rồi đã nhìn thấy, khi nói đến việc mời khách thì đôi mắt của cô xoay tròn, thật sự rất thông minh, không hề giống đồ ngốc chút nào.
Trương Tiểu Phương không muốn nói cho anh biết --- Anh cùng với cha mẹ cô có suy nghĩ giống hệt nhau, chắc chắn sẽ không đồng ý cô làm như vậy.
Vào phòng ngủ rồi mở ngăn tủ ra, bên trong tất cả đều là quần áo, một nửa vẫn còn là đồ mới.
Cha của cô là bí thư chi bộ của thôn nhưng vẫn đang mặc quần áo có mụn vá --- Đúng là đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ.
Khó trách ở trong sách thì cha cô vì cô mà ngay cả mặt già cũng không cần nữa.
Mũi của Trương Tiểu Phương hơi cay, nhớ đến cha mẹ cô ở kiếp trước. Cha mẹ của cô cũng thương yêu cô như vậy.
“Tiểu Phương, tôi đang nói chuyện với cô đấy.”
Trương Tiểu Phương thu hồi suy nghĩ, âm thầm thề nhất định phải thi đậu đại học, dẫn cha mẹ vào trong thành phố hưởng phúc.
“Nói gì?” Trương Tiểu Phương xoay người cởi nút áo.
Phương Kiếm Bình nói theo bản năng: “Tôi đang hỏi cô ----- Cô, cô đang làm cái gì vậy?”
“Thay quần áo mà.” Trương Tiểu Phương liếc một ánh mắt sang, có ngốc không vậy? Ngay cả thay quần áo cũng không biết.
Phương Kiếm Bình tức đến mức dậm chân: “Cô ---- ôi!” Nhìn đến cô đã cởi đến ngực rồi nên liền vội vàng xoay người nhìn sang chỗ khác ---- Vừa rồi mới nói cô thông minh, sao lại bắt đầu ngớ ngẩn rồi.
Trương Tiểu Phương đảo mắt một vòng, tràn đầy ý cười: “Cũng không phải chưa nhìn qua mà.”
“Cô ----” Phương Kiếm Bình nhớ đến một việc, là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng: “Tiểu Phương, chúng ta đăng ký kết hôn thì chính là vợ chồng chính thức rồi. Về sau cô ----” Khẽ cắn môi, sau đó nói luôn một hơi: “Thân thể của cô chỉ có thể để cho tôi xem!”
Trương Tiểu Phương bĩu môi, nói: “Tôi biết mà. Anh cho rằng tôi ngốc à.”
Phương Kiếm Bình nói trong lòng, cô mà không ngốc thì trong thôn họ Trương không còn kẻ ngốc nữa.
Nhưng mà kẻ ngốc thì sẽ không nghĩ rằng bản thân mình ngốc, giống như người đã say rượu rồi thì sẽ không bao giờ thừa nhận bản thân họ đã uống say.
“Đã thay xong chưa?”
Trương Tiểu Phương: “Thay quần.”
Một cô gái lớn như vậy rồi mà không mặc đồ lót thì còn có thể thống gì nữa.
Phương Kiếm Bình cuống quýt nhắm mắt lại, lỗ tai cũng từ từ nóng lên.
Trương Tiểu Phương hơi tặc lưỡi trong lòng, thật là ngây thơ mà.
Ánh mắt của nguyên chủ khá tốt đấy.
Nể tình cô ấy đã giúp cô chọn một người đàn ông tốt như vậy thì sau này cô nhất định sẽ hiếu thuận với cha mẹ của cô ấy gấp bội.
“Được rồi.”
Phương Kiếm Bình chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy cô đang chải đầu thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó thì tâm tư lại nhấc lên, bởi vì anh nhìn thấy cô ngốc Trương Tiểu Phương đang dùng sức kéo tóc.
“Đang làm gì vậy?” Phương Kiếm Bình vội vàng hỏi.
Kiếp trước, từ nhỏ đến lớn thì Trương Tiểu Phương chưa bao giờ để tóc dài.
Mái tóc bây giờ của Trương Tiểu Phương không những dài mà còn rất dày, cởi hai bím tóc ra mà giống như một cây chổi vậy, cũng không biết đã bao lâu rồi không gội đầu không cởi ra, dùng tay chải cũng không được.
“Tóc không nghe lời. Đi lấy cây kéo, cắt giúp tôi cái thứ này đi.”
Phương Kiếm Bình tưởng tượng đến cảnh cô để tóc ngắn, buổi sáng ngủ dậy giống như ổ gà, ban ngày làm việc nóng bức thì tóc sẽ xổ lung tung như một kẻ điên … thì liền vội vàng lắc đầu, không thể tiếp tục tưởng tượng nữa, nghĩ tiếp thì anh cũng muốn điên.
Phương Kiếm Bình nhớ rõ phòng ngoài có một băng ghế.
Đẩy cửa ra ngoài nhìn thì quả nhiên nhìn thấy một băng ghế cao 50, 60 cm.
Cầm vào đưa cho Trương Tiểu Phương: “Ngồi xuống.”
Trương Tiểu Phương không hiểu nên hỏi: “Để làm gì vậy? Tôi muốn kéo mà.”
Phương Kiếm Bình ấn cô ngồi trên băng ghế sau đó ngồi xuống sau lưng cô, vén mái tóc dài của cô lên rồi nói: “Để tôi chải tóc cho cô.”