Cha mẹ đi làm rồi. Ông nội bà nội lớn tuổi hiếm khi lên lầu. Có thể giẫm cầu thang vang rầm rầm ngoại trừ hai đứa em thai long phượng của cô thì không còn ai khác.
Nếu hai con thần thú này bắt gặp cô đang chơi điện thoại có thể sẽ làm ầm lên.
Trương Tiểu Phương vội vàng mặc quần áo lái chiếc xe máy làm bộ có việc ra ngoài.
Ở nông thôn khắp nơi đều là đường xi măng, tuy rằng thị trấn gần nhà cô nhất khoảng năm, sáu dặm, thế nhưng lái xe máy đi chỉ là chuyện mấy phút đồng hồ.
Em trai em gái còn nhỏ chưa tiêm vắc xin phòng bệnh, Trương Tiểu Phương sợ ở bên ngoài dính bệnh truyền nhiễm cho hai người bọn họ, đến trên trấn cũng không dám xông vào trong siêu thị. Ở góc đường ăn chút gì đó, mua hai phần khoai nướng và kẹo hồ lô sau đó dẹp đường hồi phủ.
Vừa ra khu náo nhiệt, cô lập tức nghe thấy tiếng đứa nhỏ khóc đến tan nát cõi lòng.
Tật xấu lớn nhất của Trương Tiểu Phương cô chính là hiếu kỳ. Nhìn thấy có đứa nhỏ rơi vào trong hầm băng, bên cạnh còn có mấy đứa nhỏ cố gắng kéo đứa bé kia lên, kết quả ngược lại bị rớt vào. Cô sốt ruột vứt xe máy nhảy vào.
Ký ức cuối cùng của cô hình như là túm được đứa trẻ kia, Hắc Bạch Vô Thường ở trong nước lại kéo cô xuống dưới đáy… Cho nên cô chết rồi sao?
Nếu quả thật chết rồi, cha mẹ hẳn sẽ không quá đau lòng.
Cha mẹ cô thường nói cô thẳng tính, động một chút là phát nổ, còn thích lo chuyện bao đồng, không phải tự mình tìm đường chết thì chính là tiến vào trại cải tạo. Vì thế quốc gia vừa mở cho sinh hai con, cô đã có thêm một cặp em trai em gái.
Nguyên văn của cha mẹ là, chờ bọn họ già rồi, em trai em gái cũng trưởng thành, cô có phạm phải chuyện gì cũng có người vào tù đưa đệm chăn cho cô, có người nhặt xác cho cô.
Để ngừa vạn nhất, khi cô thi đại học điền nguyện vọng không để ý ý nguyện của cô mà điền vào trường cảnh sát. Như vậy sau này kích động chết rồi cũng là liệt sĩ.
Cô là một cảnh sát sắp tốt nghiệp, vì cứu người anh dũng hy sinh lẽ ra có thể được phong thành liệt sĩ.
Cha mẹ cô hẳn rất vui mừng.
Cho dù khổ sở, có hai nhóc Thần Thú làm ầm ĩ cũng không khổ sở mấy ngày.
Thời khắc này Trương Tiểu Phương cực kỳ cảm ơn chính sách sinh đẻ của quốc gia.
Cũng không biết em trai em gái có thể đau khổ hay không.
Hẳn là có.
Khoai nướng và kẹo hồ lô không còn. Chị gái còn biến thành một cái hộp nhỏ không còn gặp lại được nữa, có thể sẽ khóc tới đau sốc hông.
Trương Tiểu Phương nghĩ tới hai khuôn mặt nhỏ khóc thở không ra hơi hiện lên mảng xanh mảng trắng thì không nhịn được cười trên sự đau khổ của người khác —— Chúng bây cũng có ngày hôm nay.
Trời xanh có mắt mà!
Trương Tiểu Phương cười một hồi lại không cười nổi.
Cô nhọc nhằn khổ sở 16 năm không dễ gì nhịn đến sắp tốt nghiệp, lại đến nơi quỷ quái này, đến một bóng người cũng không có, trên người còn càng ngày càng lạnh.
Lạnh?
Quỷ cũng sợ lạnh?
Lẽ nào bởi vì cô là quỷ chết đuối vào mùa đông?
"Trương Tiểu Phương, thức chưa?"
Trương Tiểu Phương theo thói quen trả lời: "Thức rồi."
Vừa nói ra khỏi miệng, thân thể chấn động, giọng nói này không phải của cô. Tiếng bên ngoài già nua giống như bà nội cô, nhưng cũng không phải bà nội cô.
Không phải là quỷ làm bạn với cô trên đường xuống suối vàng chứ?
Trương Tiểu Phương muốn xuống giường, vừa nhìn thân thể trần truồng thì vội dừng lại, người không nhìn thấy cô, quỷ lại có thể nhìn thấy.
Quần áo của cô đâu?
Trương Tiểu Phương nhìn hai bên một chút, tủ cuối giường đã khóa.
Có lẽ ở trong chồng chăn hoa.
Trương Tiểu Phương dùng sức lôi ra, sợ hết hồn —— trong chăn hoa có đồ, vật kia còn di chuyển, di chuyển, ra một cái đầu —— đầu?
Đệt!
Không chỉ có hai người quỷ nữ bọn họ, còn có quỷ nam?
Mẹ kiếp!
Lẽ nào quần áo trên người cô là do anh lột ra???
Đồ vô liêm sỉ!
Đến chết không đổi quả thật nên xuống dưới mười tám tầng địa ngục.
Trương Tiểu Phương giận tím mặt mày, nhấc chân đạp.
Quỷ bỗng nhiên thức dậy.
Trương Tiểu Phương nghiêng người đi tới.
"Lại muốn làm cái gì!?"
Trương Tiểu Phương khóa cổ họng anh lại: "XXX anh! Ma quỷ, tôi ——"
"Trương Tiểu Phương, sao thế?"
Trương Tiểu Phương theo bản năng trả lời: "Có ——"