Khổng Yên cũng không dấu diếm, đem sự việc một năm một mười nói ra, bổ sung thêm:
"Tôi lục loạn đồ đạc của cô ta lên là tôi không đúng, nhưng mà nếu không làm như vậy tôi có thể tìm được đồ sao? Chậm một bước ai biết cô ta có đổi sang dấu ở chỗ khác không?"
Sau đó lấy ra phong thư, cùng với tiền và phiếu trong túi áo ra: " Tôi báo cho cha mẹ tôi chuyện kết hôn, bọn họ gửi rất nhiều thứ lại đây. Nhưng đồ để ở trong rương của Trương Bội Bội tất cả đều bị lật ra. May mắn tôi có đề phòng, bảo em trai tôi mỗi lần gửi bao nhiêu đồ vật thì đều viết danh sách lại rõ ràng, tôi đã so sánh qua quả nhiên mất không ít!"
Dơ thư trong tay cùng tiền và phiếu lên, giọng run run: "Mọi người nhìn xem cô ta đã lấy đi bao nhiêu thứ? Còn có mẹ tôi gửi vải tới cô ta cũng trộm."
Sau đó lại nhìn về phía Giang Hoa: "Giang Hoa, lần trước tôi nể mặt anh bỏ qua cho cô ta, nhưng lần này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua nữa! Tư tưởng của cô ta có vấn đề. Đây là thanh niên trí thức bại hoại. Cô ta không phải xuống xây dựng nông thôn mới, cô ta chủ yếu là đến để hại người!"
"Tôi mặc kệ, cô ta nhất định phải bị nghiêm trị. Tôi muốn đi báo cảnh. Cô ta chính là khinh người quá đáng. Còn thật sự nghĩ là không ai trị nổi cô ta? Tôi muốn bắt cô ta đi ngồi tù!"
Diệp Vân đang ngồi phịch trên mặt đất thu nhận đồng tình thương hại, vừa nghe xong sắc mặt hoảng hốt tái xanh, cũng biết sợ rồi, âm thanh run rẩy nói:
"Cô...cô nói cái gì vậy? Đừng nói bừa! Tôi không trộm. Cô... cô đừng vu oan cho tôi!"
Trương Bội Bội đứng bên cạnh Khổng Yên, hai mắt bốc hỏa, cao giọng nói với Giang Hoa:
"Đúng vậy, người như vậy không thể nuông chiều. Giang Hoa, chúng ta không thể nhịn cô ta thêm được nữa. Cô ta không chỉ sẽ không sửa, mà còn có thể được một tấc lại muốn tiến thêm một thước! Bắt cô ta đi ngồi tù, đồ yêu tinh hại người, ở cùng với cô ta một chỗ mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng!"
"Anh xem cô ta, từ lúc đến điểm thanh niên trí thức, đã trộm biết bao nhiêu đồ vật? Của Khổng Yên, của Cao Tuệ Tuệ, còn có bình thường lúc nấu cơm lén lút ăn vụng, bớt xén! Dựa vào cái gì chứ, tại sao chúng ta cứ phải chịu đựng cô ta như vậy?"
Khuôn mặt đen sạm của Giang Hoa đầy vẻ mệt mỏi.
Diệp Vân vừa nghe thấy thế mặt nhăn lại, nhanh chóng nhìn về phía Chu Tuyết, trên mặt đầy vẻ khẩn cầu.
Chu Tuyết ở một bên thấy vậy, phiền chán nhìn cô ta một cái, chưa gì đã cuống cả lên!
Có chút không tình nguyện mở miệng, khinh thường nói: "Không phải đã tìm được đồ rồi sao? Trả lại cho cô là được rồi chứ gì, cũng không nhiều nhặn gì, cô còn muốn gì nữa?"
Khổng Yên hai mắt nhìn cô ta ngang ngược, tức giận nói:
"Việc này không phát sinh ở trên người cô, cô có tư cách gì mà khoa tay múa chân? Tôi cũng không phải cha mẹ cô ta, dựa vào cái gì phải nhịn? Hiện tại trộm cắp lặt vặt, ai biết sau này sẽ còn làm ra chuyện gì? Cô đừng có mà ở chỗ này làm người tốt, nói cho cô biết, việc này ở ngoài mặt là tôi chịu thiệt, nhưng cô cũng không được chỗ tốt gì đâu! Biết đội sản xuất bên cạnh không? Thanh niên trí thức người ta bên đó còn bị kéo đi phê đấu kia kìa. Ai mà biết cô ta về sau có thể hay không gây họa liên lụy đến các người? Tôi tốt xấu gì hiện tại cũng xem như nửa người của đội sản xuất rồi, có thế nào cũng không ảnh hưởng gì được đến tôi, nhưng các người thì không thế nha!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đang xem náo nhiệt sắc mặt đều trở nên khó coi.