Lại mở tiếp, dấu ở bên trong quần áo còn có một cái bao bố nhỏ, mở ra là tiền và phiếu, đếm đếm, chỉ có hơn năm mươi đồng tiền cùng mấy tấm phiếu. Sắc mặt Khổng Yên liền biến đen, cha mẹ cô không có khả năng chỉ gửi chút ít thế này lại đây. Trước kia khi cô chưa kết hôn cha mẹ cô còn gửi nhiều hơn thế này, sao có thể kết hôn rồi còn ít hơn.
Khổng Yên đột nhiên nghĩ tới, lại tìm xuống phía dưới, cuối cùng ở trong quần phát hiện một lá thư.
Vừa mở ra đã thấy, chữ viết ngay ngắn chỉnh tề, hẳn là do em trai cô viết. Trong thư còn có lời của cha Khổng mẹ Khổng rong dài nhắc nhở lo lắng, dặn dò cô phải chăm sóc tốt chính mình, đừng có ngu ngốc đi cướp việc để làm, thiếu cái gì thì nói với bọn họ. Lưu loát viết đầy hai mặt giấy. Còn có lời của em trai cô, báo cho cô trong nhà mọi việc tất cả đều tốt. Cha mẹ và em trai đều rất nhớ cô. Cuối cùng còn oán trách cho bất công trong thiên hạ, nói anh hai và chị dâu hai chuyển nhà, chị dâu hai đòi phân gia. Mẹ dưới cơn giận dữ quyết định phân hết tất cả bọn họ ra ngoài, cả nhà anh cả cũng phải dọn ra. Hiện tại trong nhà chỉ còn ba người bọn họ.
Bất quá, bảo cô cũng đừng lo lắng, ở trong nhà bây giờ cũng thanh tịnh đi nhiều.
Phía dưới cùng là danh sách đồ vật gửi tới đây, tiền có 300 đồng, phiếu có phiếu dầu 10 cân, phiếu đường ba cân.. cùng với ba khối vải vóc.
Khổng Yên lần trước đã ăn thiệt thòi từ Diệp Vân, nhưng không có chứng cớ, cho nên sau này nhắc nhở em trai cô là nếu có gửi đồ tới đây nữa thì ở phía dưới viết danh sách rõ ràng.
Quả nhiên, phát hiện ra mất không ít đồ vật. Không chỉ vải vóc, tiền và phiếu cũng ít hơn phân nửa.
Đem phong thư nhét vào trong túi áo, Khổng Yên cả người giận đùng đùng chạy ra ngoài, Trương Bội Bội cũng nhìn đến chữ trong thư.
Sao lại có người không biết xấu hổ như vậy!
Khổng Yên không đi phòng bếp tìm Diệp Vân ngay, mà là trực tiếp rẽ trái vào cách vách, nổi giận chạy đến xốc chăn trên giường Diệp Vân ra.
"Cô làm cái gì vậy?"- Chu Tuyết đang ngủ ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ này của Khổng Yên liền hoảng sợ.
Cô ta vừa đi làm về, ngại mệt nhọc. Dù sao cũng có Diệp Vân giúp cô ta nấu cơm, liền nằm dài trên giường nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Khổng Yên đang lật tán loạn đồ của Diệp Vân, cô ta nhịn không được mở miệng ngăn cản:
"Cô dừng tay lại, lục lọi đồ đạc của người khác là phạm pháp!"
Tốt xấu gì Diệp Vân cũng đối xử với cô ta không tệ, liền mở miệng nói hai câu.
Khổng Yên trợn mắt nhìn, cười lạnh: "Lục lọi đồ của người khác là phạm pháp, thế ăn trộm đồ của người khác thì không phạm pháp chắc?"
Chu Tuyết từ trên giường bò xuống, cau mày: "Cô có chứng cứ không? Không có chứng cớ đừng oan uổng người khác."
Khổng Yên nhìn dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt này của cô ta, nhịn không được cười:
"Chứng cứ à, đồ của tôi đặt ở trong rương của Trương Bội Bội, cô nói xem là ai trộm?"
Chu Tuyết vừa nghe, hai mắt lóe lên, cô ta cũng biết bình thường Diệp Vân tay chân không sạch sẽ, bất quá đối xử với cô ta không tệ, trước giờ cũng chưa từng lấy gì của cô ta.
Vẫn cứng cổ mạnh miệng, nhìn nhìn trên người Trương Bội Bội một cái, nhẹ nhàng nói:" Ai mà biết được?"
Trương Bội Bội nhìn cái dáng vẻ chỉ thiếu nước chỉ mặt gọi tên này của cô ta, tức giận bộc phát: "Chu Tuyết, cô có ý gì?"
Chu Tuyết cao ngạo quay đầu: "Tôi cái gì cũng đều chưa nói, cô kích động cái gì?"
Đôi mắt lại lướt qua Khổng Yên nãy giờ vẫn chưa dừng tay, cảm thấy cô cũng đã gả chồng rồi còn chạy tới đây càn rỡ, trong lòng khó chịu, nhảy một bước ra cửa hô to:
"Diệp Vân, mau tới đây, Khổng Yên đang lục lọi đồ của cô."