Khổng Yên vội vàng đem nệm che lại, quyết định đến tối đổi chỗ giấu lương thực, quá không an toàn!
Sau đó lại ngồi vào bên cạnh anh, lần này không dám làm yêu làm tướng gì.
Nghĩ dù sao cũng đã đem giấy bút ra, vậy thì viết đi, vì thế bắt đầu nghiêm túc viết thư nhà.
Trước tiên là báo bình an, sau đó đem hoàn cảnh sống gian khổ bên này đặc biệt nói một lần. Cuối cùng tình chân ý thiết nói mình trước đây mình quá không hiểu chuyện. Trải qua cuộc sống sau này mới biết được trước kia hạnh phúc như thế nào, mọi người đã yêu thương con nhiều ra sao! Mà con lại ở dưới sự bảo vệ của mọi người không biết thế đạo nhân gian chua xót khổ cay. Mọi người chính là cha mẹ đáng yêu đáng kính ân cần, là cha mẹ tốt nhất trên đời. Có thể được làm con gái của cha mẹ là phúc phận mà con tu mấy kiếp mới được!
Trách trời, trách đất, nịnh hót không ai trách!
Tiếp đó cô lại phê phán một phen bản thân bất hiếu. Con đi ngàn dặm cha mẹ lo lắng, khiến cho cha mẹ vì con mà quan tâm, con cũng cảm thấy rất áy náy. Lớn bằng từng này cũng chưa nấu được cho cha mẹ một bữa cơm, chưa một lần rửa chân cho cha mẹ. Bất kể như thế nào, con không ở cạnh mọi người, mọi người cũng nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt!
Quan trọng nhất là, mọi người không nên trách chị dâu hai, tất cả đều là lỗi của con. Bất kể con có khổ như thế nào cũng không có gì, chỉ cần mọi người được vui vẻ là lòng con thấy vui. Chỉ cần mỗi lần nghĩ đến nhà mình con liền cảm thấy khổ sở mệt mỏi cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng cả.
Không cần cảm thấy con vất vả, chỉ cần nghĩ là con vì quốc gia xây dựng phấn đấu, chỉ cần nghĩ là vì mọi người đang được trải qua cuộc sống tốt đẹp, con liền cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Khổ ở thân thể, ngọt ở trong lòng!
Mặc kệ khoảng cách có bao nhiêu xa cách, nhưng tình cảm của con đối với mọi người vĩnh viễn không thay đổi!
Cuối cùng mới đến trọng điểm!
Về sau không cần gửi nhiều tiền và phiếu đến cho con, thanh niên tri thức xuống nông thôn giống con không có ai có cha mẹ được như con, vì con mà tính toán bận tâm. Con biết tâm ý của mọi người là được rồi. Các anh trai, chị dâu sống cũng không dễ dàng. Chớ vì con lại thêm gánh nặng trong nhà, con đều hiểu hết, cũng hy vọng rằng các anh các chị có thể tha thứ cho em trước đây tuỳ hứng. Cuối cùng xin gửi lời hỏi thăm đến tất cả anh trai, chị dâu và em trai.
Câu nào cũng đều là lời hay ý đẹp, câu nào cũng nhắc nhở về cuộc sống vất vả gian khổ của cô.
Nhất là cuối cùng, tuy rằng dặn không gửi tiền nữa, nhưng càng làm cho cha Khổng mẹ Khổng mềm lòng.
Con cái ở bên ngoài sống không tốt, thế mà lúc nào trong lòng vẫn luôn nghĩ đến bọn họ.
Đột nhiên trở nên hiểu chuyện như thế, có thể thấy được cô đã ăn bao nhiêu khổ!
Sao có thể không gửi, bọn họ ở thành phố hưởng phúc, con gái lại ở bên ngoài chịu tội, lòng có thể yên sao?
Khổng Yên một chút cũng không cảm thấy có cái gì quá đáng, các anh trai chị dâu đều có công việc, ở thành phố tháng ngày trôi qua rất tốt.
Em trai thành tích tốt, mấy năm nữa lại tổ chức lại kỳ thi đại học, vừa vặn đến phiên nó, chờ đến khi nó kết hôn thành gia lập nghiệp còn không biết đến bao giờ?
Cô hiện tại cũng không đòi hỏi nhiều lắm, tiền trong tay cha Khổng mẹ Khổng còn không phải rơi vào tay 2 anh trai 2 chị dâu?
Cuối cùng trong lòng cô còn cảm thấy cha Khổng mẹ Khổng bất công!
Dựa vào cái gì?
Cô cũng họ Khổng.