Chương 20: Chém gió mỹ mãn

"Mẹ không biết đâu, ở cạnh nhà con có một chị gái, lớn lên xinh đẹp lại quyết đoán, gả cho con trai của xưởng trưởng. Trước khi kết hôn mẹ chồng nói rất hay, nói sau này nhất định sẽ đối xử với chị ấy như con gái ruột. Nào ai biết sau khi kết hôn giống như thay đổi thành người khác, ở trước mặt con trai cháu trai châm ngòi ly gián, làm cho cả nhà cô lập chị ấy, không khác gì làm nha hoàn cho nhà chồng. Việc gì cũng để chị ấy làm, mới kết hôn có bốn năm, mỗi năm trôi qua càng ngày càng già. Nửa năm trước lúc con gặp lại chị ấy, bất quá mới chỉ 25 tuổi, già như người 30, 40 tuổi!"

Việc này đúng là có thật, nhưng cũng không đến mức khoa trương như cô nói.

" Chị dâu, chị so với em càng có phúc hơn, gả vào Tống gia sớm hơn em tận 10 năm! Được làm con gái mẹ nhiều hơn em 10 năm. Điều này làm em rất ghen tị! Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con và Tam Căn nhà con nhất định chăm chỉ làm việc, sau này phải hiếu thảo chăm sóc cho mẹ."

Bùm bùm nói một tràng, làm mẹ Tống sửng sốt được khen chóng cả mặt.

Bà ta còn không biết bản thân mình tốt đến thế đâu?

Bất quá cái này cũng không chậm trễ bà bị chính mình làm cho cảm động!

Chưa nói đến chuyện khác, chỉ bằng những lời nói này, bà liền cảm thấy con dâu út là người hiểu chuyện, tri kỷ lại biết ơn.

Mới gả vào nhà chưa được bao lâu, đã nhìn ra được những điểm tốt của bà.

Người con dâu này lấy về quả không sai!

Chà xát khuôn mặt già nua phiếm hồng, bà ôn nhu nhìn cô nói: "Mẹ biết con là đứa trẻ ngoan! Mẹ lúc trước vừa nhìn thấy con đã cảm thấy con và nhà họ Tống chúng ta có duyên phận, quả nhiên, con thành con dâu mẹ!"

" Mẹ sau này sẽ xem con như con gái ruột mà đối đãi, con cũng đừng ngu ngốc cái gì cũng đều suy nghĩ vì mẹ, nuôi heo cũng mệt mỏi lắm chứ, sau này đừng cứ như vậy, mẹ với chị dâu con đã làm quen việc nhà nông, cũng không thiếu chút này!"

Khổng Yên nhanh chóng lắc đầu, đúng lý hợp tình nói: " Không có chuyện gì đâu mẹ, đây đều là những việc con phải làm, sau này nếu có thể về sớm con sẽ về sớm, mẹ còn bao nhiêu gánh nặng vất vả, chúng con làm con cái không thương mẹ thì thương ai?"

Chị dâu cả Tống ở một bên nhìn hình ảnh mẹ con tình thâm trước mắt, thật là chua đến đau ruột, cũng không biết nha đầu kia ăn cái gì mà lớn lên, da mặt dày đao kiếm cũng không phá nổi, miệng ngọt như lau mật, câu nào câu nấy đều dỗ người.

Sao có thể có người không biết xấu hổ như thế?

Lời buồn nôn như thế cũng nói ra miệng được.

Mấu chốt là mẹ chồng còn tin là thật!

Chị ta đột nhiên muốn khóc, cùng cảnh làm dâu, thật là tức đến no luôn rồi!

Giữa trưa cơm nước xong xuôi, Khổng Yên trước chạy về phòng ngồi một lát, đợi mọi người đều ngủ trưa rồi, cô mới làm bộ làm tịch đi về phòng bếp, từ trong lò lấy ra khoai lang đã nướng chín.

Củ khoai lang đen thui tách mở, lộ ra bên trong phần thịt màu trắng như phấn, thơm ngào ngạt, gần phần vỏ nướng khét có chút phiếm hồng, cắn một miếng, thơm ngon ngào ngạt.

Ở đây là khoai lang trắng, ăn khá khô, không giống loại trước kia cô ăn là khoai lang đỏ, có chút nước, bất quá loại này ăn cũng rất ngon.

Khoai lang không lớn, cắn vài miếng là ăn xong, sau đó cô đem vỏ ném vào trong lò, còn lấy cời than đẩy đẩy cho tro bếp che lấp.

Rửa tay, cô mỹ mãn trở về phòng.

Tống Thanh Phong vẫn như cũ đang luyện chữ.