Chương 10: Trại nuôi heo 3

Trương Bội Bội nghe xong, có chút hâm mộ, cũng đúng, ở nhà đại đội trưởng hẳn là so với lúc các cô ở điểm thanh niên tri thức tốt hơn nhiều.

Bất quá vẫn thấy đáng tiếc, xinh đẹp lại có gia cảnh tốt như Khổng Yên làm sao cam tâm tình nguyện gả cho một người nông thôn tàn tật câm điếc?

Cố gắng chịu đựng, biết đâu qua một thời gian nữa có thể trở về thành phố.

Dù sao cô ta cũng hối hận rồi, cho dù ở thành phố khổ cũng không vất vả như ở đây làm việc.

Tuy nhiên lời đến khoé miệng, Trương Bội Bội vẫn an ủi Khổng Yên:" Cô cảm thấy tốt là được, cũng đừng để ý người khác nói gì, cuộc sống là của mình, cô thấy vui vẻ là được rồi."

Khổng Yên nghe xong, lông mày nhíu lại:" Làm sao vậy, tiện nhân Diệp Vân kia lại ở sau lưng nói tôi cái gì rồi?"

Trương Bội Bội khoé miệng cong lên, tức giận nói:" Còn không phải cô ta nói cô cam tâm đắm mình truỵ lạc, đến cả kẻ câm điếc cô cũng để mắt, cũng chỉ có hắn mới xứng với cô, còn nói.. Còn nói cô về sau nhất định sẽ không chịu an phận."

" Tôi nói mấy câu này vẫn còn nhẹ, là tôi nghe trộm được, còn không biết cô ta với Chu Tuyết còn nói gì ghê gớm về cô nữa, thật sự làm người ta thấy buồn nôn, hai người bọn họ xấu xa đức hạnh như nhau, có thể nói cái gì tốt đẹp, cũng không sợ gặp báo ứng!"

Khổng Yên nghe xong tức giận đến đau tim, trừng mắt:" Tôi gả cho ai liên quan gì đến cô ta,ai mượn cô ta vung tay múa chân, cô ta nghĩ mình là ai ? Có bản lĩnh như thế tôi ngược lại muốn xem xem sau này cô ta gả cho người giỏi giang thế nào? Đồ không biết xấu hổ, ăn của tôi, trộm của tôi, nếu không phải tôi tốt bụng không nói ra, xem cô ta sống thế nào được?"

Trương Bội Bội vội vàng vỗ lưng cô:" Đừng tức giận, đừng tức giận ,cô không phải không biết cô ta là hạng người gì? Gả đi rồi cũng tốt, ở chung cùng với hai người bọn họ một chỗ, cô cũng không biết hai người họ đáng ghét thế nào đâu. Chu Tuyết còn tưởng mình là đại tiểu thư , coi chúng tôi như nha hoàn, tôi mới không nghe theo cô ta, dựa vào cái gì, nói đến thành phần thì cô ta thấp nhất, dựa vào đâu mà cô ta dám diễu võ giương oai chỗ này?"

" Diệp Vân còn rất đắc ý, sau khi cô đi rồi không có đồ ăn, cô ta liền bám sau đít Chu Tuyết cam tâm tình nguyện làm nha hoàn."

Khổng Yên liếc mắt :" Tôi không tức giận, tôi không thèm để ý cô ta đâu. Chính cô đấy, đối xử tốt với bản thân vào, cứng cỏi lên một chút, nếu bắt nạt cô, cô cứ nháo lớn lên, xem ai sợ ai. Cô ta chính là cái loại lấn yếu sợ mạnh."

Sau đó lại nói:" Tôi mặc dù không còn ở tại điểm thanh niên tri thức, nhưng cô vẫn là bạn tốt nhất của tôi, nếu như gặp phiền phức gì thì cứ nói với tôi, nếu giúp được nhất định tôi sẽ giúp, còn nếu như không giúp được tôi cũng sẽ tính kế cho cô!"

Trương Bội Bội nghe vậy, mặt đầy cảm động, gật gật đầu:" Tôi nhớ rồi, cô cũng phải chăm sóc bản thân mình, tôi nghe nói khó nhất là quan hệ mẹ chồng, nàng dâu, chị em dâu ở chung, nhất là phụ nữ ở nông thôn còn không thèm nói đạo lý, cô cũng đừng buồn bực không lên tiếng mà ăn thiệt thòi. Dù sao cũng là thanh niên tri thức, cô có việc gì cũng đến tìm chúng tôi, Giang Hoa cũng rất có bản lĩnh, vẫn có thể chống lưng được cho cho cô."

Giang Hoa là thanh niên tri thức cũ, làm người nghĩa khí lại hiểu lí lẽ, tất cả mọi người đều nguyện ý nghe anh ta, được xem như lão đại của nhóm thanh niên tri thức.

Khổng Yên ưỡn ngực, rất tự tin nói: " Yên tâm đi, ai ăn thiệt thòi chứ tôi thì không đâu."