Buổi sáng, trời bên ngoài còn chưa sáng rõ.
Người bên cạnh khẽ động, sau đó ngồi dậy, chốc lát vang lên âm thanh mặc quần áo.
Hơi ấm trong chăn cũng tản đi theo hành động đóng, mở chăn của người nọ.
Đợi người xuống giường rồi, Khổng Yên lén lút sờ soạng phía sau lưng, vụng trộm dém lại góc chăn.
Tống Thanh Phong mặc xong quần áo , đứng dưới giường lại trầm mặc nhìn qua bóng người không nhúc nhích trên giường , đi qua đẩy đẩy cô.
"...."
Vẫn không có chút động tĩnh nào.
Lại đẩy tiếp.
"...."
Vẫn là không có động tĩnh.
Tống Thanh Phong mím chặt môi, thần sắc trên mặt không rõ, sau đó trực tiếp quay người đi ra ngoài.
Đầu tiên là nhẹ nhàng cơ hồ không nghe được tiếng bước chân, tiếp theo sau là tiếng " kẹt kẹt" của cửa gỗ ma sát.
Đóng lại.
Bên trong gian phòng đã hoàn toàn yên tĩnh. Khổng Yên nãy giờ nằm giả chết trên giường lặng lẽ mở mắt ra, duỗi cổ quay đầu lại nhìn, quả nhiên đã không còn ai.
Cô nhẹ nhàng thở ra.
Tranh thủ thời gian rụt cổ về lại, chôn trong chăn ngủ tiếp.
Cô không dậy nổi đâu, dậy còn phải đi làm việc.
Trên giường vẫn còn hơi nóng âm ấm, quá dễ chịu rồi, hạnh phúc này lúc còn ở tại điểm thanh niên tri thức đến nghĩ còn không dám nghĩ. Vẫn là cô thông minh.
Khổng Yên xuyên không đến đây 3 tháng trước.
Chính xác mà nói là cô xuyên vào một cuốn sách.
Hơn ba tháng trước lúc cô còn ở thời hiện đại, là một nữ sinh viên vừa xinh đẹp còn thời thượng, trong lúc tắm rửa vô tình phát hiện ra một cục hơi cứng trên ngực. Vốn không phải chuyện gì to tát, bác sĩ nói lấy ra là ổn rồi. Nào biết một giây trước còn nằm trên bàn phẫu thuật, giây sau tỉnh lại cô đã trở thành thanh niên tri thức ở đại đội sản xuất số hai, công xã Hồng Kỳ.
Không sai, cùng tên cùng họ với cô.
Cái này còn chưa tính, hết lần này đến lần khác, trước đây cô đọc qua một cuốn niên đại văn trùng sinh, có nữ phụ pháo hôi cũng tên Khổng Yên. Và lại càng không may, cô phát hiện ra chính mình đã xuyên vào cuốn sách nọ, trở thành nữ phụ pháo hôi thê thảm trong đó.
Quyển sách kia đến bây giờ Khổng Yên vẫn còn nhớ rõ, kể về nữ chính tên là Lâm Hạnh, đời trước gả cho một quân nhân lớn hơn cô ta mười mấy tuổi, bởi vì ham hư vinh, không biết quý trọng, thông đồng với một nam thanh niên tri thức trong thôn cuối cùng chết bệnh nơi đầu đường. Sau khi trùng sinh trở về, cô ta quyết tâm sống thật tốt, cũng vì sống lại nên thấy được cơ hội làm ăn buôn bán, phát triển sự nghiệp rực rỡ vô cùng.
Mà trong cuốn sách này, Khổng Yên cả hai đời đều đắc tội Lâm Hạnh.
Ở đời thứ nhất,ngay từ đầu người nam thanh niên tri thức thích chính là Khổng Yên, nhưng Khổng Yên không tiếp nhận. Về sau lại trông thấy nam thanh niên tri thức cùng Lâm Hạnh cấu kết, liền ghen ghét, đem chuyện của bọn họ tung hô ra bên ngoài, làm hại Lâm Hạnh bị cả thôn nhục nhã, sau này nghèo túng cũng không dám về thôn.
Đời thứ hai là hai người là bạn học cùng trường, còn là bạn cùng phòng, Khổng Yên cố ý nhiều lần nhắm vào Lâm Hạnh, huỷ hoại thanh danh cô ta.
Trong sách còn có một nam phụ khá nặng ký, chính là người chồng hai đời của cô, cũng chính là con trai tàn tật của đại đội trưởng.
Đời trước sau khi Khổng Yên thi đại học xong, lên thành phố học rồi bỏ rơi chồng con, tìm đàn ông trên thành phố.
Nam phụ mang theo con vào thành phố tìm Khổng Yên, đúng lúc lại gặp Lâm Hạnh. Thấy Lâm Hạnh đáng thương nên cho cô ta ít tiền, cho nên khi được trùng sinh quay trở về, Lâm Hạnh quyết định dẫn dắt nam phụ cùng đi buôn bán phát tài, cuối cùng còn thành một đại lão.
Mặc dù trùng sinh quay trở lại nhưng Lâm Hạnh vẫn không thể nào ngăn cản Khổng Yên gả cho nam phụ, nhưng cô ta cũng tận lực dẫn dắt để nam phụ chán ghét Khổng Yên. Cuối cùng còn bởi vì Khổng Yên năm lần bảy lượt tìm Lâm Hạnh gây phiền phức nên kiên quyết ly hôn.
Trong sách kết cục của Khổng Yên đời này chính là kết cục của Lâm Hạnh đời trước, theo người ta làm tiểu tam rồi chết thảm.
Mà trong quá trình lập nghiệp, nam phụ thích Lâm Hạnh thông minh tài giỏi, cuối cùng bởi vì yêu mà không có được mà hắc hoá, đầu cơ trục lợi, cuối cùng bước lên con đường trở thành tội phạm.