Chương 4: Gà đầu sa lưới 1

“Mẹ ơi, tối nay chúng ta ăn canh cá đấy!”

Tiểu Đường Đường chống cằm, chọc chọc khuôn mặt trắng nõn của mẹ. Nhưng cô vẫn giống như những ngày trước, không hề có một chút phản ứng. Tiểu Đường Đường nhìn chằm chằm mẹ mình một lát mới một hơi thật sâu, cổ vũ mình lấy hết tinh thần bắt đầu động tác.

Mẹ đang hôn mê nằm trên giường, phải thường xuyên trở người và mát xa. Nếu không chăm sóc tốt sẽ dễ bị thối rữa, từ đó dẫn đến các bệnh khác. Nghe nói, trong thôn có một ông lão bị bệnh nằm liệt trên giường, vì không được chăm sóc cẩn thận nên miệng vết thương xuất hiện giòi bọ, cuối cùng mất đi.

Tiểu Đường Đường không biết chuyện xuất hiện côn trùng và bị bệnh chết có liên quan trực tiếp với nhau không, nhưng Tiểu Đường Đường không muốn mất mẹ, lúc này cô càng phải cẩn thận hơn nhiều.

Phí sức chín trâu hai hổ, Tiểu Đường Đường cuối cùng cũng lật được mẹ nằm nghiêng, tay chân cô bé dang rộng ra, thở hồng hộc nằm thành hình chữ đại (大).

Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, Tiểu Đường Đường không còn sức kêu lên: “Cha!”

Căn nhà này của bọn cô cực kỳ nhỏ, vừa vào cửa là bệ bếp, bên ngoài đặt một cái bàn và kệ đựng chén nhỏ; buồng trong tất nhiên không thể lướn như bên ngoài được, chiếc giường này bốn người ngủ rất miễn cưỡng, cũng may Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường vẫn là con nít.

Phòng quá nhỏ, trong buồng và gian nhà ngoài lúc nói chuyện tất nhiên không giữ được bí mật, chỉ cần để ý chút là có thể nghe thấy. Giọng nói của Tiểu Đường Đường yếu ớt, một người đàn ông nhanh chóng vén mành bước vào.

“Tiểu Đường Đường làm sao vậy?” Đây là Khương Thành, lão tam của nhà họ Khương, chỉ mới là người đàn ông 25 tuổi. bởi làm lụng quá vất vả, gánh nặng cuộc sống quá lớn nên nhìn lớn tuổi hơn tuổi thật không ít. Nói anh 30 tuổi cũng có người tin. Anh đi đến méo sạp giường, giơ tay sờ soạng một đầu con gái một chút, hỏi: “Tiểu Đường Đường không thoải mái ở đâu nào?”

Tiểu Đường Đường non nớt nói: “Không có ạ, cha không cần lo lắng đâu.”

Khương Thành bế Tiểu Đường Đường lên, khen ngợi: “Tiểu Đường Đường giúp mẹ xoay người hả, ngoan lắm!”

Tiểu Đường Đường nhấp nhấp miệng nhỏ, mỉm cười ngọt ngào, cô bé gục trên vai Khương Thành. Bả vai cha cô gầy trơ xương, ,ặc dù gầy những vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ uy vũ. Tiểu Đường Đường thích nhất dựa trên vai cha mình, thật sự giống như đây là nơi nương tựa lớn nhất.

Cha sẽ bảo vệ bọn cô, mẹ cũng sẽ tốt lên, cô bé và anh hai cũng sống vui vẻ hơn nhiều.

“Ăn cơm.” Tiểu Đường Đường đang hưởng thụ sự dịu dàng của cha thì nghe thấy giọng nói của anh trai Tiểu Lang từ gian ngoài truyền đến.

Khương Thành ôm khuê nữ đi đến gian ngoài, nhìn thấy con trai đã dọn đồ ăn xong. Thật ra cũng không gọi là đồ ăn gì, chỉ mấy món rau cháo đơn giản, tuy thế cũng không thể mặc kệ dạ dày được, ba người ăn rất vui vẻ.

“Sáng nay Tiểu Lang đi bờ sông sao? Con nhớ cẩn thận chút.” Khương Thành nhìn thấy cá, hỏi.

Tiểu Lang gật đầu, gióng như ông cụ non: “Con biết mà, không dám đến quá sâu.”

Khương Thành cười: “Tiểu Lang ngoan.”

Cảm giác được tầm mắt sáng lấp lánh của cậu bé, anh mỉm cười quay đầu xoa nhẹ một bím tóc nhỏ như cỏ khô của con gái: “Tiểu Đường Đường cũng ngoan.”

“Chiều nay con sẽ tìm chị cả đi đào đồ ăn!” Tiểu Đường Đường nắm chặt tay, nhưng vẻ hùng hồn kia đã bị đáng bại trong một giây.

“Không được, cơ thể Tiểu Đường Đường ốm yếu, buổi chiều đừng ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc mẹ, được không?” Khương Thành dỗ con gái.

Tiểu Đường Đường nghĩ đến cơ thể này của mình, buồn bã một giây rồi gục đầu xuống, kéo dài giọng: “… Dạ.”

Cô không thể bị bệnh được, bị bệnh sẽ tốn tiền.

Khương Thành không muốn con gái cô đơn, thấp giọng: “Tiểu Đường Đường ngoan ngoãn, đợi mấy ngày lên trấn cha sẽ mua kẹo cho con.”