Cha Khương chần chờ một chút, nói: “Sao cha cảm thấy mùi thơm này…xuất phát từ phía nhà mình nhỉ?”
Khương lão đại hít hít mũi, cảm thấy càng ngửi càng thèm, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Có thể là nhà họ Đào cách vách đấy.”
Nhà họ Đào mấy năm nay sống không tệ, hai cô con gái đều gả cho người có tiền, lại có thể trợ cấp lại trong nhà, vậy nên mấy đứa cháu nhà ấy cũng được ăn uống đầy đủ hơn người ta không ít. Thỉnh thoáng được ăn thịt lại hận không thể dùng quạt quạt thổi bay bốn phía, chỉ vì muốn khoe khoang ấy mà.
Phiền muốn chết mà.
“Gì mà nhà họ Đào chứ! Chắc chắn là nhà mình! Chẳng phải Tiểu Hổ tử đã nói rồi sao, tối nay nhà mình có bữa lớn đấy.” Khương Lâm cảm thấy cha và anh cả mình thật sự không thông minh chút nào, so kém xa anh ấy! Nghĩ thế bước chân cũng nhanh hơn vài phần, nói: “Con phải đi nhanh hơn mới được!”
Miệng đang nói, tay chân cũng bắt đầu bén hơn.
Thanh niên hơn hai mươi tuổi mà còn them thuồng thế này, trong đúng thật sự không có mấy.
Anh ấy chạy vội thế cũng làm những người khác tin tưởng nhà mình có thịt hơn mấy phần, nhanh chóng nện bước.
Quả nhiên, vừa vào đến nhà, lão Khương suýt nữa lảo đảo một cái, ông vội giữ chặt con trai cả nhà mình, nói: “Đúng là nhà ta này!”
Hương thơm này vương vấn vạn dặm đấy!
Vừa thấy ông cụ Khương về, Đường Diệu vội đứng dậy, kêu một tiếng: “Cha.”
Sau đó lại nhìn về phía Khương Sơn cùng Khương Hải, lên tiếng: “Đại ca nhị ca.”
Vợ thằng ba khỏe hơn, cha Khương cũng vui mừng, không ngừng gật đầu: “Tốt tốt tốt, khỏe thì tốt.”
Hai bác cũng cảm thấy thế, nhà họ Khương bọn họ đã lâu không đoàn viên náo nhiệt thế này.
“Thằng ba, con làm gì đấy?”
Khương Thành ngồi trong vsân đan sọt, anh nói: “Rổ trong nhà không đủ dùng, đúng lúc con lại rảnh rỗi nên vọc vạch một lát.”
Ông cụ Khương yên lặng nhìn cái rổ con trai đan xấu không thể tưởng tượng được, cầm lấy từ tay anh, nói: “Để cha.”
Thành thạo bỏ ra, làm lại một lần nữa.
Tiểu Đường Đường đang ngồi bên cạnh trông mắt nhìn, chút hiểu chút không, cuối cùng co bé cũng bừng tỉnh đại ngộ: “A ~ trách chi cha làm lâu thế mà không xong, hóa ra cha không biết làm!”
Khương Thành: “…”
Tất cả mọi người nhà họ Khương: “…”
Đường Diệu nghẹn cười, bế con gái cưng lên, chọc chọc khuôn mặt nhỏ kia: “Không được làm mất thể diện của cha con.”
Tiểu Đường Đường cười khúc khích, ngã xuống vai Đường Diệu.
Tiểu Lang hâm mộ nhìn em gái được bế lên, lại nhìn sang mẹ mình. Cậu bé vẫn nhớ mang máng, lúc mình còn rất nhỏ rất nhỏ, mẹ cũng ôm cậu như thế. Nhưng sau đó mẹ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ đó cậu không được ôm thế nữa, cậu là nam tử hán nên phải giúp cha chăm sóc mẹ và Tiểu Đường Đường.
Đường Diệu không nhìn thấy biểu cảm của con trai, nhưng Tiểu Đường Đường lại thấy được, cô bé vẫy vẫy tay, nói: “Anh trai nhỏ, mẹ cũng ôm anh trai đi!”
Đường Diệu vừa cúi đầu đã nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của con trai mình, con cái người ta lúc hai tuổi đều được chăm sóc rất tổ, còn cậu lúc ấy phải chăm sóc lại Tiểu Đường Đường. Đến bây giờ, đã vô cùng hiểu chuyện. Trong lòng Đường Diệu khó nén sự chua xót, cô cúi đầu lập tức bế con trai lên, một tay một đứa: “Mẹ ôm hết!”
Khương Thành không yên tâm về cơ thể Đường Diệu lắm, lo lắng nói: “Có được không?”
Đường Diệu gật đầu, hai tròng mắt sáng lấp lánh, cô vui vẻ nói: “Tất nhiên rồi!”
Ông cụ Khương đang ngồi đan rổ bên cạnh, giương mắt nhìn thấy một nhà bốn người nhà thằng ba thân thiết như thế, hốc mắt lập tức chua xót, ông quay lưng lau mặt, nhanh chóng quay đầu lại vui vẻ tiếp tục đan rổ.
Cả nhà lão tam cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi!
Nhà họ Khương lúc này lửa nóng rực nhà, nhưng nhà người khác chưa chắc đã thế. Mùi thơm tỏa khắp không khí làm người ta gào lên muốn ăn thịt, tiếng ồn ào, tiếng đánh trẻ con không ngừng vang lên. Chẳng qua xa một chút còn đỡ, còn cách nhà bọn cô gần nhất chính là nhà họ Đào cách vách.