Chương 20: Biến mất 2

Có lẽ cũng vì đêm qua quá nồng nhiệt, Đường Diệu mặt trời lên cao mới tỉnh. Cô mơ màng ngồi dậy, lúc này liền nhìn thấy hai nhóc con Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường ngủ thành hình chữ X như heo, còn Khương Thành lại không có đây. Cô nhanh chóng đứng dậy, vừa động đậy đã lập tức cảm thấy cả người không khỏe.

Tuy đã kết hôn nhiều năm nhưng chuyện này lâu rồi chưa làm, tiểu biệt thắng tân hôn, đương nhiên lần này sẽ làm rất lâu. Đường Diệu xoa eo xuống giường, hoạt động mấy cái đã cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Đường Diệu chuẩn bị nấu cơm sáng, vừa mở vung đã thấy nồi cháo bắp trong nồi, có lẽ Khương Thành nấu trước khi ra ngoài.

Người đàn ông này đúng là!

Cũng không biết Đường Diệu cô có tài đức gì mà may mắn vậy.

Chuẩn bị xong bữa sáng, cô nhanh chóng vào phòng gọi hai con heo lười dậy.

Tiểu Lang xoa xoa mắt, giọng nói mềm mại: “Mẹ ~”

Đường Diệu: “Tiểu Lang dậy rồi hả? Nhanh rửa mặt nào, hôm nay cha và mẹ muốn đưa các con lên núi.”

Vừa nghe thấy được lên núi, Tiểu Lang lập tức tỉnh bơ mở hai mắt, kích động nói: “Lên núi sao ạ!”

Núi non ở đây vô cùng rộng lớn, nhưng cũng rất nguy hiểm, từ trước đến nay mấy nhóc con đều không được đi lên núi. Mà Tiểu Lang lại mong muốn được lên Tây Sơn, chút thịt ít ỏi cậu bé ăn được dường như đều là thú được săn từ Tây Sơn.

Với cậu bé mà nói, đây chính là nơi cấu giấu báu vật.

“Chúng ta đi chào hỏi ông cố ngoại các con nhé.” Đường Diệu định mặc quần áo cho con trai, Tiểu Lang lắc đầu, tay nhỏ nhanh nhẹn muốn tự làm: “Mẹ, để con tự mặc.”

Đường Diệu lại không kiềm chế được sự chua xót. Lúc cô hôn mê, Tiểu Lang mới hai tuổi thôi! Khi đó còn là bé con vô cùng đáng yêu, bây giờ đã trở thành cậu bé chuyện gì cũng biết tự làm. Nhưng cô cũng không muốn biểu hiện ra ngoài, tránh để hai bé con cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa, cuộc sống nên hướng về phía trước mà.

Cô đã tỉnh lại, cả nhà ở bên nhau, đây là chuyện tốt.

Cô nói: “Vậy được, Tiểu Lang tự mặc nhé. Để mẹ mặc giúp em gái con.”

Tiểu Lang: “Em gái cũng biết ạ.”

Tiểu Đường Đường đang ngủ mơ màng bị nhắc tên, ngơ ngác ngồi trên giường, một lúc lâu sau mới dang hai tay bé nhỏ ra: “Mẹ ôm ôm.”

Đường Diệu nở nụ cười: “Được, để mẹ ôm.”

“Tiểu Đường Đường rửa mặt ăn cơm nhé? Đợi cha con về, chúng ta còn phải lên núi đấy!”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.

Khương Thành nhanh chóng vào nhà, trong tay anh còn cầm hai cái rổ. Buông rổ xuống, anh tiến lên xoa xoa mũi nhỏ của con gái, nói: “Lại dính mẹ con rồi.”

Tiểu Đường Đường lập tức ôm lấy cổ Đường Diệu, mông nhỏ nhẹ nhàng quơ quơ.

Thật ra Tiểu Đường Đường cũng không thể xem như hoàn hoàn xuyên qua, cô được sinh ra bình thường nên hành vi hay thói quen đều từ từ lớn lên như những đứa bé khác. Tất nhiên cô có kí ức của kiếp trước, thậm chí còn biết chỗ mình đầu thai lần này thật ra là một quyển sách.

Nhưng mấy ngày nay cô đột nhiên phát hiện ra, từ khoảnh khắc Đường Diệu mẹ cô tỉnh lại, những ký ức kia giống như thủy triều dần dần lui xuống, cuối cùng rối loạn biến mất. Mỗi buổi sáng cô tỉnh ngủ đều quên đi rất nhiều chuyện. Chỉ mới ba ngày ngắn ngủi, sức khỏe Đường Diệu đã khỏe dần, mà kí ức của Tiểu Đường Đường cũng biến mất không còn bao nhiêu.

Đủ loại chuyện kiếp trước nhưng cô không hề nhớ nổi!

Còn thứ gọi là cốt truyện, đương nhiên một chút cũng không nhớ!

Có lẽ ông trời đối xử rất tốt với cô, để cô có thể dùng tư duy của người lớn để chống đỡ suốt ba năm gian khổ kia.

Giống như có kí ức đời trước chỉ vì muốn cô có thể gắng gượng đến lúc Đường Diệu tỉnh lại.

Mẹ cô bé đã tỉnh, những thứ đó không quá cần thiết nữa.

Đúng thế, chính là như thế.