Tiểu Đường Đường lập tức nhấc tay: “Muốn!”
Những “Phải biết rằng” kia để sau nói tiếp vậy!
Cô lộc cộc chạy vào trong viện lấy một cái rổ nhỏ.
“Chạy chậm thôi, khéo ngã đấy.” Cô gái nhỏ quan tâm nhắc nhở.
Cô bé là chị họ Tiểu Ngư, con nhà bác cả của Tiểu Đường Đường, lớn hơn Tiểu Đường Đường ba tuổi tuổi. Năm nay Tiểu Ngư 6 tuổi, đã bắt đầu hiểu chuyện. Cô bé nắm chặt tay em họ của mình, hai người tay trong tay đi ra ngoài.
Tiểu Ngư: “Hôm nay chúng ta đến chỗ Dương Lâm hái rau dại được không?”
Tuy là chị, nhưng Tiểu Ngư vẫn nhỏ giọng hỏi ý kiến em gái.
Tiểu Đường Đường quyết đoán lắc đầu, nón nớt mở miệng: “Không đến Dương Lâm đâu, chỗ đó nhiều người lắm lắm, chúng ta chỉ có thể hái được ít ít thôi. Chúng ta đi Tây Sơn đi?”
Đây là vấn đề no bụng cô đã suy nghĩ thật lâu— chỗ hái rau dại!
Tiểu Ngư do dự một lát liền gật đầu đồng ý với ý kiến của em họ: “Được, đi Tây Sơn.”
Không thể không nói ý kiến này vô cùng sáng suốt, Tây Sơn không có mấy người, Tiểu Ngư vui vẻ: “Tiểu Đường Đường ơi, chúng ta tới đúng chỗ rồi này!”
Tiểu Đường Đường hơi đắc ý nhếch môi nhỏ, má lúm đồng tiền bên má lập tức như ẩn như hiện. Hai chị em họ vươn tay mấy cái, ai đi đường nấy bắt đầu ngày làm việc hôm nay.
Tuyệt thật đấy! Đào rau dại! Ăn cơm no!
Hôm nay hai chị em chọn được vị trí không tồi, rổ nhỏ của mỗi người rất nhanh đã đầy ắp rau dại. Tiểu Ngư đào đồ ăn cách đó một đoạn vẫn không yên tâm, quay đầu lại nhìn về phía em họ. Cô bé nhỏ gầy gò ngồi xổm xuống, đầu lớn nhưng người nhỏ, dẩu mông nhỏ đào đồ ăn, vì còn bé nên không có bao sức, bụp một tiếng, ngã đau hết mà mông.
Tiểu Ngư hoảng sợ, nhanh chóng chạy đến nâng người em gái lên: “Tiểu Đường Đường có sao không?”
Con nít nông thôn làm gì có chuyện không bị vấp ngã lộn nhào chứ, hơn nữa đống đồ này còn liên quan đến cơm tối hôm nay nữa.
Cô ngẩng đầu, lập tức lắc đầu: “Không sao đâu ạ!” Vỗ vỗ mông tiếp tục, Tiểu Ngư nghĩ ngợi một lát, đổ hết rau dại của mình trút xuống sọt rau của Tiểu Đường Đường.
Tiểu Đường Đường: “!!!”
Cô vội vã mở miệng: “Không cần đâu, em có thể tự hái mà…”
“Em ngoan nào! Hái cho em trước đã, lát nữa hái chị sau. Làm vậy sẽ nhanh hơn một chút.”
Tiểu Đường Đường không lay chuyển được chị, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng tay nhỏ lại không hề nhàn rỗi, người khác chăm sóc cô, vậy cô cũng không thể lười biếng được!
Đào rồi lại đào, Tiểu Đường Đường nhìn thấy cách đó không xa hình như có màu gì đó dưới gốc cây, cô sửng sốt kêu một tiếng “chị”, sau đó nhanh chóng chạy qua. Tiểu Đường Đường thật cẩn thận bới những lá cây che nó ra, liền thấy mấy quả dâu tây nhỏ được che giấu dưới tán lá.
Lúc này Tiểu Ngư cũng chạy tới, hai chị em nhìn nhau, nháy mắt đã hiểu ra.
Tuy thứ này thoạt nhìn không quen mắt cho lắm, nhưng hai cô bé không chần chừ gì hết, đồ trong rừng mà không lấy, đợi đến lúc đó sẽ rơi vào trong miệng người khác mất. Hai cô nhanh chóng đưa tay lấy hết tất cả dâu tay vào trong người, đừng thấy người bé bé con con, lúc này động tác của hai người thật sự vô cùng nhanh nhẹn!
Chỉ một cây nhỏ mà tổng cộng có mười mấy quả luôn đấy.
Chị 6 quả, em 6 quả.
Lúc này thấy còn thừa ra một quả, Tiểu Đường Đường nuốt nước miếng, ngẩng đầu hỏi: “Chị, chúng ta mỗi người ăn một miếng, được không?”
Tiểu Ngư lắc đầu: “Chị không thích, em ăn đi!” Nói thế nhưng hai mắt lại dính chặt trên dây tây, một khắc cũng không rời.
Tiểu Đường Đường lại nuốt nước miếng lần nữa, nhẹ nhàng cắn một miếng, hơi híp mắt, hưởng thụ vị chua chua ngọt ngọt của quả dâu.
Ôi ôi, chính là hương vị này! Quả dâu tây!
Tiểu Ngư nhìn vẻ mặt thỏa mãn của em gái, hâm mộ đến mức chảy nước miếng. Nhưng cô bé là chị, nên nhường em gái…
“Ưm.”
Tiểu Đường Đường nhân lúc cô bé không đề phòng, nhét hết nửa quả còn lại vào trong miệng Tiểu Ngư, nở nụ cười ngọt ngào.
“Cùng ăn nhé!”
“Ừm ừm!”