Ngày hôm sau, Thẩm Húc lại lần nữa đi tới xưởng giàyTriều Dương, nhưng lần này hắn không tới hàng cây tìm nhóm cụ ông nói chuyện phiếm, mà trốn vào trong một góc khuất nhìn về phía cửa xưởng, chờ đến giờ tan tầm. Chờ đợi không bao lâu, đã trông thấy Chương Đức Tổ ra ngoài, hắn lập tức đi theo. Vốn tưởng rằng đối phương sẽ về thẳng nhà, nào ngờ theo dõi một lúc, lại phát hiện ra con đường này không giống con đường về nhà họ Chương như lời Chu Minh Tô nói với hắn.
Nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Húc càng cẩn thận hơn. Quả nhiên, Chương Đức Tổ đi tới rừng cây nhỏ nơi ít người qua lại. Ở nơi đó, có một cô gái nhỏ khoảng hai mươi tuổi đang chờ anh ta. Hai người ve vãn đánh yêu nhau, thái độ vô cùng thân mật.
Thẩm Húc thầm nghĩ, vận may của mình không tồi.
Lưu Manh Manh là nữ phụ quan trọng, suất diễn trong nguyên tác không ít. Nhà họ Chương từng có quan hệ với cô bé cũng được lên sân khấu vài lần. Trong sách, chuyện Chương Đức Tổ trộm nuôi dưỡng tình nhân, còn có một đứa con riêng, hai mươi năm sau mới bị phát hiện ra. Tuổi của đứa con tiêng ấy nhỏ hơn Lưu Manh Manh gần bốn tuổi.
Lưu Manh vừa qua sinh nhật ba tuổi, trừ đi thời gian mang thai, tính sơ qua, chắc hẳn lúc này vị tình nhân kia đã ở bên cạnh Chương Đức Tổ rồi.
Thẩm Húc nhớ tới điểm này, mới dự định ra tay từ đây. Hắn không biết trước được khi nào Chương Đức Tổ sẽ đi gặp mặt tình nhân, vốn dĩ định đợi thêm hai ngày nữa, nếu không bắt được quả tang, thì lại nghĩ cách khác. Ai ngờ đến ông trời cũng đang giúp hắn, lúc này mới mất hai ngày, đã để hắn gặp được.
Nhìn đôi nam nữ tình chàng ý thiếp phía trước, Thẩm Húc nhanh nhẹn lấy ra máy chụp ảnh từ trong không gian, chụp cách cách vài tấm.
Trong niên đại này, nam nữ yêu nhau đứng đắn cùng lắm chỉ trộm nắm tay nhau thôi, lá gan lớn hơn chút cũng chỉ dám thơm má một cái. Nhưng đôi nam nữ yêu đương vụng trộm này lại vô cùng phóng đãng, chưa bao lâu đã xxx, lăn lộn với nhau một chỗ.
Người khác lăn giường với nhau, bọn họ thì lăn mặt cỏ.
Thẩm Húc nhanh chóng chụp thêm vài tấm mới, ghi lại cảnh “Xuân cung” sống ngay trước mắt.
Mãi cho đến khi chụp đủ mười tấm, cảm thấy đủ rồi, lúc này hắn mới ngừng tay thu máy ảnh lại, rồi nhặt cục đá dưới đất lên ném qua.
Lúc này Chương Đức Tổ đang tận hưởng cảm giác sảng khoái dục tiên dục tử, đột nhiên bị ném trúng đầu, lòng đầy kinh hãi, nhanh chóng kéo quần lên.
“Ai! Ra đây!”
Thẩm Húc dựa vào thân cây, trên mặt nở nụ cười, khẽ huýt sáo: “Tiếp tục đi, sao không tiếp tục? Vừa rồi không phải còn rất ra sức sao?”
Người con gái kia kêu lên một tiếng, luống cuống tay chân mặc lại quần áo, trốn sau lưng Chương Đức Tổ.
Sắc mặt Chương Đức Tổ đầy cảnh giác: “Mày là ai?”
“Tao tên Chu Ái Dân!” Thẩm Húc không hề có ý định giấu giếm.
Tròng mắt Chương Đức Tổ khẽ co lại: “Mày chính là em trai của Chu Minh Tô mà mẹ tao nói?”
Biết điểm này, anh ta lập tức lấy lại tinh thần: “Mày cố ý theo dõi tao?”
“Đúng vậy! Nếu không sao có thể nhìn thấy bộ phim hay như vừa rồi!” Thẩm Húc thẳng thắn thừa nhận.
“Mày…” Ánh mắt Chương Đức Tổ lộ vẻ hung ác: “Mày muốn làm gì?”
Thẩm Húc khẽ xoa cằm: “Không biết nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài sẽ thế nào nhỉ?”
Thật ra còn có thể thế nào nữa, trong cái niên đại này chơi lưu manh không phải chuyện đùa. Nếu ChươngĐức Tổ chưa lập gia đình, vậy thì cùng lắm hai người chỉ bị chỉ chỉ trỏ trỏ, chịu người đời chê cười.
Nhưng Chương Đức Tổ chẳng những đã kết hôn, con cũng đã vài tuổi rồi. Tình huống ấy lại hoàn toàn khác.
Nếu như đời sau chuyện này chỉ bị công kích về mặt đạo đức, thì ở niên đại này, chuyện lưu manh cho dù nam hay nữ đều bị trừng phạt. Nhẹ thì bị đơn vị đuổi việc, phê đấu công khai, nặng thì bị bắt xuống nông trường cải tạo.
“Mày có ý gì? Mày đừng quên, chị gái mày vẫn là con dâu của nhà họ Lưu! Lưu An Nam kính trọng mẹ tao thế nào, không phải mày không biết. Mày không sợ mẹ tao bảo Lưu An Nam hưu chị gái mày sao?”
“Hưu?” Thẩm Húc trợn trắng mắt: “Thời đại nào rồi, còn hưu! Đại Thanh đã tan rã vài thập niên rồi. Nếu không muốn tao nói chuyện hôm nay ra ngoài cũng dễ thôi. Thứ nhất, bảo Lưu An Nam đồng ý ly hôn với chị gái tao.”
Chương Đức Tổ há hốc miệng: “Mày… Không phải mày tới để chống lưng cho chị gái mày à? Sao lại bắt chị gái mày ly hôn? Mày là em trai của Chu Minh Tô thật sao?”
Thẩm Húc lười giải thích với loại người tư tưởng phong kiến này, hắn nói tiếp: “Thứ hai, cho tao bốn nghìn đồng!”
“Bốn nghìn! Sao mày không đi ăn cướp đi!”
Chương Đức Tổ nổi trận lôi đình, Thẩm Húc vẫn bình tĩnh tự nhiên: “Thời gian tao ở lại tỉnh thành không nhiều lắm, bà ngày, nếu ba ngày sau tao không thấy hai thứ này, mày cứ chờ mọi người biết hiết chuyện hôm nay đi.”
“Anh đừng làm như vậy!”
Cô gái kia không nhịn được chạy ra từ sau lưng Chương Đức Tổ. Cô ta hiểu rất rõ, nếu sự việc bại lộ, kết cục của cô ta sẽ thế nào.
Chương Đức Tổ còn có người anh rể tốt, còn có cha vợ có thể ra mặt được, cộng thêm nếu vợ anh ta đồng ý tha thứ, việc này đối với anh ta mà nói vẫn còn đường xoay chuyển, Nhưng cô ta thì không thể nào chạy thoát được.
Cô ta bằng lòng đi theo Chương Đức Tổ là vì anh ta ra tay hào phóng, có thể kiếm được của hời, nhưng không muốn thanh danh bị hủy hoại, vừa bị phê đấu còn phải đi lao động cải tạo.
“Đừng nói ra ngoài, tôi xin anh đó, đừng nói ra ngoài!”
“Vừa rồi tôi nghe thấy cô nói đừng mà, cô tự nguyện sao? Nếu không phải tự nguyện, vậy thì…” Thẩm Húc nhìn về phía Chương Đức Tổ, sắc mặt vi diệu, không nói ra nốt nửa câu sau.
Ánh mắt cô gái kia lóe sáng.
Khóe miệng Thẩm Húc khẽ cong lên, biết cô ta đã nghe hiểu. Coi như cô gái này còn có chút thông minh.