Chu Minh Hữu thở dài: “Đều tại em, nếu năm đó em không mở cửa cho chị Hai thì tốt rồi.”
“Chuyện này sao có thể trách cậu được! Chị Minh Tô đã quyết tâm, muốn giữ lại cũng không được.”
“Anh ba, em cũng chỉ có thể dựa vào việc đi cùng anh tới tình thành, lén đi thăm chị Hai thôi, khi về anh đừng nói lỡ miệng với cha em nhé. Mấy năm nay ở nhà không ai dám nhắc đến chị Hai cả, nhắc tới ông ấy sẽ nổi giận.”
Thẩm Húc lắc đầu: “Cậu cho rằng cậu tích cực chủ động đòi đi theo tôi như vậy, bác trai sẽ không nhìn ra chút tâm tư nhỏ này của cậu sao?”
Chu Minh Hữu sửng sốt: “Hả?”
“Cậu nghĩ bác trai thật sự không cần đứa con gái này nữa à? Trước đây khi Minh Hào mất tích, bác trai là một người đàn ông, còn khóc như đứt từng khúc ruột, liên tục tự đánh bản thân, oán trách mình vì để mất con bé. Cậu không phát hiện ra, từ đó về sau, bác trai càng yêu thương người con gái duy nhất Minh Tô này sao? Giống như chuyển cả phần yêu thương cho người con gái mất tích lên trên người chị ấy.
Bác trai tức giận thật, nhưng cũng chỉ là một hai năm trước thôi. Mấy năm nay sợ là đã hối hận rồi, nhưng cậu cũng biết tính của bác trai rồi đấy, lời do chính ông ấy nói ra, bây giờ lại đổi ý, không phải tự mình đánh mặt mình sao? Ông ta không bỏ được thể diện, chị Minh Tô cũng là người tính tình ương ngạnh, cũng thật sự không liên lạc với người nhà nữa. Chị ấy là con gái, không chịu nhún nhường trước, còn muốn bác trai là phận làm cha đi xin lỗi chị ấy trước sao?”
Chu Minh Hữu lộ ra vẻ mặt u sầu: “Chị Hai vừa đi đã không có tin tức, em chị sợ có thể chị ấy đã...”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Húc đã chém đinh chặt sắt nói: “Không đâu.”
“Sao anh biết?”
Thẩm Húc không đáp. Bởi vì trong quyển sách này con gái của Chu Minh Tô chính là nữ phụ quan trọng, là nhân vật đời trước nữ chính Chu Song Oanh hâm mộ ghen tị hận đến chết, đời này quyết tâm thay thế, cướp đi tất cả kỳ ngộ của cô bé.
Trong sách, mẹ của nữ phụ vẫn luôn tồn tại.
Có điều, suy tính dựa theo cốt truyện, chắc hẳn cuộc sống cũng không tốt đẹp lắm.
Trong niên đại này không có xe đường dài, không có tàu cao tốc, tốc độ của tàu hỏa chỉ hơn ba mươi km một giờ, còn phải chờ từng trạm, đợi khi tới tỉnh thành, đã là chuyện của mười mấy tiếng đồng hồ sau đó.
Trời đã về khuya, ba người tim một nhà khách ngủ tạm một giấc, ngày mai khi thức dậy thì tới bệnh viện trước. Theo như Chu Minh Hữu nói, đã sáu năm không gặp Chu Minh Tô rồi, đợi thêm một chút cũng thế cả.
Hiện tại bệnh viện không giống đời sau, khó đăng ký, khó khám bệnh, có khi còn phải xếp hàng cả buổi, cho nên sinh ra vô số bọn đầu cơ trục lời. Nơi nộp tiền lúc này chỉ có vài người, Thẩm Húc lấy số xong, lập tức được đưa vào phòng khám bệnh.
Bác sĩ khám bệnh đã đứng tuổi, đeo kính viễn thị, nhưng chuyện này không trở ngại đến việc ông ấy thăm khám.
Điều khiến Thẩm Húc và Chu Minh Hữu yên tâm chính là, dựa theo lời bác sĩ nói, tuy rằng sức khỏe của Tam Oa hơi yếu, nhưng không nghiêm trọng giống như tưởng tượng, chỉ cần tỉ mỉ tĩnh dưỡng vài năm đầu thôi, sau này lớn tuổi sẽ khỏe lại.
Thẩm Húc liên tục đáp lời, mua thuốc, ngoài thuốc bổ xung canxi và kẽm ra, cũng chỉ có thuốc tăng cường sức đề kháng. Mấy thứ này ở đời sau gần như đứa trẻ nào cũng uống, nhưng hiện tại, chúng nó thuộc về hàng xa xỉ, chào giá không rẻ chút nào.
Bác sĩ sợ bọn họ không mua nổi, đang tính toán giảm giá một chút, không ngờ Thẩm Húc không những không tỏ vẻ lo lắng vì tiền, còn bảo ông ấy cứ việc kê đơn, chỉ cần tốt cho đứa trẻ là được.
Ra khỏi bệnh viện, Thẩm Húc đi cùng Chu Minh Hữu tới khu tập thể dành cho nhân viên đại học tỉnh.
Đại học tỉnh cho nghỉ học hai ba năm, có vài giáo viên bị người ta cử báo, bị bắt đi lao động cải tạo, có vài giáo viên thấy tình hình không ổn dựa vào quan hệ đổi nghề vào nhà xưởng hoặc vào báo xã, số giáo viên ít ỏi còn dư lại đều kẹp chặt đuôi làm người.
Cũng may sau đó quốc gia đưa ra chính sách chiêu mộ sinh viên đại học công nông binh, đại học tỉnh được chỉ định thành phân hiệu đại học công nông binh ở tỉnh Lâm Tương, lại lân nữa bắt đầu triển khi hoạt động dạy và học. Chỉ là hiện tại đã không còn dạy tri thức trọng điểm nữa, mà chú trọng về tư tưởng chính trị.
Đại học Công Nông Binh khai giảng, một bộ phận giáo viên lại quay về bục giảng, khác với những giáo viên bị gắn mác “Phần tử xấu, bởi vì tính đặc thù của đại học Công Nông Binh, nên số giáo viên còn lưu lại nơi này vẫn giữ được địa vị xã hội như trước, tiền lương và phúc lợi cũng không tệ lắm.
Càng không phải nói tới người thông minh như Lưu An Nam, biết cách bo bo giữ mình, không làm bạn với người phất cờ hiệu hồng tụ chương cướp đoạt cử báo bắt bớ khắp nơi trong trường học, cũng không xung đột, quan trọng nhát là, trong tình hình này, vẫn duy trì được quan hệ tốt đẹp với Cách Ủy Hội trong trường học, năm trước còn được lên chức phó giáo sư.
Đây là tin tức sau khi nghe ngón trong khu tập thể Thẩm Húc nắm được.
Bảo vệ trông cửa quan sát hai người bọn họ một lượt: “Nếu hai cậu tìm Tiểu Lưu có việc, sợ là không được rồi, mấy ngày tới Tiểu Lưu sẽ không có tâm tư làm việc đâu.”
Thẩm Húc lập tức nhướng mày: “Bác bảo vệ, sao bác lại nói vậy?”
“Vợ cậu ta nằm viện rồi!”