Nhà họ Chu.
Trương Lệ Phân vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “Nói vậy là, lời Chu Ái Quân nói đều là thật, nó thật sự đang yêu côn gái phó trạm trưởng trạm lương thực?”
Là trạm lương thực đó! Còn là phó trạm trưởng nữa! Chu Ái Quân giẫm phải vận cứt chó gì vậy!!!
“Còn giả được sao. Sau khi hỏi xong tôi còn trốn ở chỗ ngoặt đối diện khu tập thể ấy đợi nửa ngày, thật sự nhìn thấy cô gái kia vào trong, chắc hẳn sẽ không nhầm.” Chu Ái Đảng cũng vô cùng cao hứng, phó trạm trưởng trạm lương thực, ngoại trừ trạm trưởng ra, ông ta chính là lớn nhất, là quan lớn đến mức nào nhỉ? Nếu có thể trở thành thông gia với ông ta, công việc không phải ổn sao?
Nghĩ vậy cho nên, Chu Ái Đảng liếc mắt nhìn Trương Lệ Phân một cái: “Sau này khi thằng Tư về nhà, em nhớ đối xử với nó tốt một chút, thu cái giọng điệu âm dương quái khí khi nói chuyện của em lại!”
“Em âm dương quái khí bao giờ? Em làm vậy là vì ai? Được rồi, em biết rồi. CÙng lắm thì sau này em bưng trà rót nước, hầu hạ cậu ta tử tế là được chứ gì. Cho dù thế nào, đều phải ép cậu ta xử lý chuyện công việc cho anh. Trước đây khi rút thăm công việc không phải cậu ta đã nói sau này sẽ nghĩ cách đưa cả ah vào thành sao? Cậu ta không thể nói mà không giữ lời, không tính toán gì hết!”
Chu Song Oánh đứng ngoài cửa, nghe hết cuộc đối thoại, xoay người về phòng, hít sâu rất nhiều lần mới bình tĩnh lại được.
Là cô ta! Phương Giai Giai! Không ngờ sớm như vậy chú Tư đã ở bên cô ta rồi! Chu Song Oanh sẽ không bao giờ quên, đời trước vốn dĩ bản thân đã có một đứa em trai hoặc là em gái.
Khi đó, Phương Giai Giai vừa qua cửa không bao lâu đã có thai. Hướng Quế Liên vô cùng cao hứng, cũng vô cùng coi trọng. Phương Giai Giai lớn lên trong thành, được nuông chiều từ bé, trên người có rất nhiều tật xấu. Lấy chồng rồi còn được Hướng Quế Liên chiều, bắt mẹ Chu Song Oanh hầu hạ cô ta.
Mẹ Chu Song Oanh không ngờ mình lại có thể mang thai lần nữa, có thai cũng không biết, cứ như vậy bị lăn lộn rớt mất khối thịt trong bụng kia.
Chu Song Oanh nắm chặt tay, rồi từ từ buông lỏng, sau đó ra ngoài tìm Chu Ái Quốc và Lưu Diễm Hoa về, nói hết tin tức moi được từ chỗ Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ cho hai người.
“Chú Tư là người bà nội yêu thương nhất, Quang Tông và Diệu Tổ thì là cục cưng bảo bối của bà nội, còn nhà chúng ta là cái gì? Cha, chúng ta phải nghĩ cho bản thân.”
Chu Ái Quốc nhíu mày: “Oanh Oanh, không thể nói như vậy được, bọn họ đều là trưởng bối của con.”
Chu Song Oanh bĩu môi: “Cha, cho dù cha không vì bản thân, không vì con, không vì mẹ, cũng nên vì em trai tương lai nhà mình! Không phải cha với mẹ đã đi khám bác sĩ, bác sĩ đã kê thuốc, nói chỉ cần kiên trì điều trị, vẫn có thể sinh con sao? Cha, cha nhìn Tam Oa xem, cha muốn em trai tương lai giống Tam Oa sao?”
Chu Ái Quốc chấn động: “Không…… Sẽ không.”
“Sao lại không? Đều là cháu trai của bà nội, bà nội còn đối xử với Tam Oa như thế, sao không thể đối xử với em trai tương lai như thế?”
Đương nhiên, chú Ba không giống cha cô ta, Hướng Quế Liên sẽ không nhẫn tâm như vậy. Nhưng cha cô ta không biết chú Ba không phải con ruột của bà nội, Chu Song Oanh cũng không có ý định nói ra lúc này. Cô ta còn muốn dùng Tam Oa để kích thích cha mình.
Trong thôn Thượng Thủy này, cha cô ta cũng được coi là đàn ông tốt. Mẹ cô kết hôn nhiều năm, không thể sinh con, khó mang thai, chỉ sinh được một đứa con gái như cô ta, nhưng cha chưa từng động tới mẹ cô ta ngón tay, ngay cả nói nặng lời cũng không, đối xử với cô ta cũng không tệ. Nhưng... Dù ngoài miệng cha cô ta không nói, thật ra trong lòng vẫn muốn có con trai.
“Ch, chúng ta không thể chờ tới khi em trai ra đời mới tính toán được, đến lúc đó cũng đã muộn rồi. Chúng ta chịu khổ được, nhưng không thể để em trai chịu khổ, càng không thể để em trai biến thành Tam Oa thứ hai.”
Chu Ái Quốc giãy giụa rối rắm: “Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Cha, mấy ngày trước không phải cha vừa làm một bộ của hồi môn cho một gia đình trên thị trấn sao? Ba mươi sáu chân đầy đủ hết, còn chưa thành toán tiền đâu. Cha nói hai ngày nữa sẽ thanh toán, đúng không?”
Chu Ái Quốc gật đầu.
“Chú Tư có bà nội trợ cấp, Quang Tông với Diệu Tổ... Bà nội càng không có khả năng sẽ để bọn nó chịu thiệt. Chúng ta nên vì em trai tích cóp chút của cải, nếu không sau này em trai ăn cái gì? Dùng cái gì? Lấy tiền đâu ra để đi học? Không thể đưa cho bà nội số tiền này!”
Chu Ái Quốc buồn bực: “Nhưng việc này, người trong nhà đều biết rồi.”
“Con có cách!”
Chu Song Oanh ghé sát vào tai Chu Ái Quốc, nói nhỏ vài câu. Chu Ái Quốc nhíu mày: “Làm vậy có được không?”
“Được! Sao lại không được chứ?”
“Nhưng mà làm vậy hình như không tốt lắm?”
Chu Song Oanh lập tức dậm chân: “Cha, cha nên nghĩ cho em trai! Cha có muốn em ấy được sống cuộc sống tốt đẹp không? Có muốn đưa em ấy đi học để em ấy trở nên nổi bật không?”
Mở mồm ngậm miệng đều nhắc tới em trai, chọc thẳng vào cõi lòng Chu Ái Quốc. Chu Ái Quốc cắn răng quyết định: “Được! Cứ làm như vậy đi!”
Chưa tới hai ngày, người trong thôn Thượng Thủy đều biết, trên đường từ thị trấn về nhà Chu Ái Quốc gặp phải hai tên côn đồ, bị đánh cướp, số tiền làm thợ mộc vài ngày trước đó vừa lấy được còn chưa ấm túi đã bị cướp sạch rồi!
Không ai nghi ngờ tính chân thật của chuyện này.
Thứ nhất là vì từ trước tới này Chu Ái Quốc luôn thật thà, không phải người có tâm cơ như vậy. Thứ hai, vì cướp lại tiền, Chu Ái Quốc còn bị thương!
Lúc này trong nhà họ Chu mỗi người đều ôm một ý nghĩ riêng, từng người lần lượt lên sân khấu diễn tuồng, vô cùng náo nhiệt. Thẩm Húc không quản được, bởi vì hắn đã nhờ Chu Đại Hải để ý tới Điền Tùng Ngọc và Chu Song Yến giúp mình, thuê Lưu Đại Hoa chăm sóc, còn bản thân thì dẫn Tam Oa lên tàu hỏa tới tỉnh thành.