Chương 3: Chương 3

Cô nhìn thảo mộc hơn một nghìn tuổi, lại nhìn vòng tuổi rễ cây rậm rạp kia, nó đã có trên chục nghìn năm vòng tuổi rồi...

Cô ở bí cảnh cực cực khổ khổ, dáng vẻ nơm nớp lo sợ. Cô là một thiên tài trong hàng ngàn năm, tuy rằng bây giờ cô và túi chứa đồ của mình đã biến thành tro bụi.

Phát triển...

Chờ một chút.

Nơi này là một không gian nhỏ linh dược có thể sinh trưởng được, là bảo vật cực phẩm. Thảo dược ở nơi này đã có từ lâu đời, là linh dược khó gặp được. Nhưng mà... Bây giờ trong tay cô không có gì cả.

Cơ thể này là một người bình thường, căn bản không có cách nào hưởng dụng mấy thứ này. Nếu là tùy tiện ăn vào thì nổ tan xác mà chết không phải chỉ là mơ đâu.

Tô Hồi nghĩ như thế, trái tim hồi phục lại tần suất ban đầu. Cô tùy tiện chọn một chỗ đất trống không có linh dược phát triển, dùng thần thức trung kỳ Luyện Khí mình rớt xuống để kiểm tra linh căn. Cuộc kiểm tra này...

Tô Hồi: “...”

Cơ thể này cũng không phải là không có linh căn, chỉ là nó là ngũ hành ngụy linh căn, loại yếu kém nhất. Người sở hữu loại linh căn thấp kém nhất này, nếu là ở đại lục Thiên Nguyên, trên cơ bản không có mấy người sẽ lựa chọn tu tiên.

Tô Hồi mở to mắt, cảm động nhìn giọt máu ở trên hoa sen xương trắng kia, ngũ hành ngụy linh căn cũng không sao cả. Xem hoa sen xương trắng này, dự tính còn vài thập niên nữa nó mới có thể trưởng thành. Chắc hẳn cô có thể sống ở cơ thể này chờ đến lúc nó trưởng thành. Đến lúc đó, cô có thể trở về cơ thể của mình để tiếp tục tu luyện. Trước đó, cô sẽ mượn cơ thể này, còn có phần nhân quả này.

Tô Hồi cảm động: Trời không diệt mình!

Thấy hy vọng trong hoàn cảnh khốn đốn này, đúng là thử thách trái tim bé nhỏ của cô.

Lúc này, cô lại nghe được tiếng bước chân. Tinh thần vừa động, cô rời khỏi không gian nhỏ, nằm trở về giường.

Người tiến vào, vẫn là bé trai kia, cũng là đứa con trai đầu của nguyên chủ, Trương Bảo Quốc.

“Mẹ, mẹ đỡ hơn chút nào chưa? Bà nội nói con gọi mẹ ra ngoài.”

Ặc, Tô Hồi nghĩ tới việc nguyên chủ phải chịu cú sốc bởi hai việc cùng một lúc nên mới qua đời. Chính là người này, Tôn Cường, chiến hữu của Trương Bình đã mang đến tin sốc.

Chồng của nguyên chủ, Trương Bình, là một quân nhân. Anh đã hy sinh lừng lẫy khi đang trên đường chấp hành nhiệm vụ.

Trong nhiệm vụ lần này, Tôn Cường bị thương ở tay trái nên không thể ở lại bộ đội nữa. Nhưng so sánh với người chiến hữu đã mất mạng của cậu ấy, cậu ấy còn có mạng để trở về đã là đủ may mắn rồi.

Bầu không khí trong nhà họ Trương rất ảm đạm. Tô Hồi và Trương Bảo Quốc rời khỏi phòng và đi vào phòng khách. Một người đàn ông mặc quân trang đứng thẳng lưng ở bàn bên cạnh, trong tay của cậu ấy cầm một cái túi giấy, trong đó chứa một ít di vật của Trương Bình.

“Chị dâu, chị hãy nén bi thương.”

Nhìn thấy Tô Hồi, Tôn Cường nhẹ nhàng thở ra. Trước đó cô vừa nghe xong đã ngất đi, mọi người đều náo loạn. Bây giờ nhìn biểu cảm của chị dâu, hình như đã bình tĩnh lại. Tuy rằng sắc mặt của cô vẫn tái nhợt, nhưng cũng không có cách nào.

Giọng nói của Tôn Cường hơi khàn khàn. Cậu ấy nhìn một vòng, cha mẹ, vợ, con trai, còn có các anh em của Trương Bình đều ở đây, cậu ấy tiếp tục nói chuyện sáng nay mình còn đang nói dở.

Bây giờ mặt của chị dâu vẫn tái nhợt nhưng ít nhất trông có vẻ đã bình tĩnh rồi.