Chương 45: Giang Hựu Đào kể chuyện xưa
Đám người Từ Đại Chủy lăn qua lộn lại nói hết chuyện trong thôn một lần, cảm thấy đều là mấy chuyện cũ rích nhai đi nhai lại không có gì mới mẻ, bèn đưa ánh mắt dừng ở trên người Giang Hựu Đào.
“Du Đào à, trong thành phố các cháu không có nhiều chuyện như nông thôn bọn thím nhỉ?”
Đời này nơi xa nhất mà Từ Đại Chủy đến là huyện thành, đối với sinh hoạt của nơi lớn như thành phố, bà ấy làm sao cũng không nghĩ ra được, cũng chính vì thế đối với cuộc sống trong thành phố, bà ấy cực kỳ hiếu kỳ.
Thím Tưởng Tứ và Trương Nhị cũng nhao nhao đưa mắt nhìn Giang Hựu Đào.
Câu này vừa hỏi, chẳng phải đã hỏi đến bản tính của Giang Hựu Đào sao, trong lòng cô nói thầm, mấy chuyện xưa nhỏ ở nông thôn của các thím tính là gì, tiểu thuyết cẩu huyết mà cháu đọc qua có thể xếp hàng dài từ nhà ga Thân Thành đến Phổ Đông.
Sắc mặt cô nghiêm nghị, nói với mấy người Từ Đại Chủy: “Nơi nào có người sẽ có tranh chấp, trong thành phố cũng không ngoại lệ, giống như mấy thím nói cha con bất hòa, anh em thành thù cũng có nhiều lắm.”
Đám người Từ Đại Chủy lần đầu tiên nghe người ta kể về bát quái trong thành phố, nghe đến cực kỳ nghiêm túc, ngay cả động tác nhổ cỏ trên tay cũng chậm hơn một ít.
Giang Hựu Đào vừa nói xong, Từ Đại Chủy đã nói tiếp: “Cháu nhanh nói chi tiết đi.”
Giang Hựu Đào nhìn cỏ trong tay, nói với mấy thím: “Nói một chút thì được, nhưng cháu có một tật xấu, chính là ngoài miệng nói nhiều thì việc trên tay làm rất chậm.”
Thím Tưởng Tứ kéo cỏ trong tay Giang Hựu Đào xuống.
“Cháu cứ việc kể, công việc đã có mấy thím lo, mấy thím nhanh tay làm là được.”
Thím Trương Nhị trực tiếp nhổ cỏ trước mặt Giang Hựu Đào: “Cháu nhanh kể di.”
Trong lòng Giang Hựu Đào cười một tiếng, cảm thấy không thể qua loa có lệ cho đám chị em đáng yêu này đúng không?
Đầu óc cô xoay chuyển, gắn hai chữ kích thích và cẩu huyết lại trên một điểm, một câu chuyện xưa niên đại dụ hoặc về nhà nhảy vào trong não bộ của cô.
“Có hai cô gái một tên Tiểu Như, một người khác tên Tiểu Lệ, bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt, đến lúc từng người kết hôn, Tiểu Như gả cho con trai xưởng trưởng, tiểu Lệ cao cao không tới thấp không xong.”
“Mặc dù Tiểu Như gả cho người tốt, nhưng mẹ chồng cô ấy không phải người hiền lành gì, luôn ức hiếp cô ấy, Tiểu Lệ nhìn thấy rất đau lòng, cho nên đến an ủi cô ấy.”
“Có một lần Tiểu Như đi mua đồ ăn về, nhìn thấy chồng mình và Tiểu Lệ ở trên giường kết hôn của bọn họ…”
Giang Hựu Đào đã sáng tác dựa trên truyện niên đại kia, đem chuyện xưa sửa đến hoàn toàn thay đổi, toàn bộ sự kiện được kể lên xuống chập trùng, đám người Từ Đại Chủy nghe mà giật mình không thôi.
Giang Hựu Đào uống một ngụm nước mà mình mang đến, dưới sự thúc giục của đám người Từ Đại Chủy kể ra kết cục.
Đám người Từ Đại Chủy nghe chưa đã thèm, Từ Đại Chủy nói: “Cô gái kia quá mềm lòng, nếu đổi lại là tôi, tôi nhất định sẽ tố cáo con trai xưởng trưởng và Tiểu Lệ kia.”
Từ Đại Chủy cảm thấy kết cục mà Giang Hựu Đào bịa ra không đủ khiến cho lòng người thoải mái.
“Thím nghe nói, những cán bộ đó chỉ cần tác phong bất chính là có thể đi báo cáo, Du Đào à, cháu nói với Tiểu Như một câu, để cô ấy đi tố cáo.”