Chương 39: Tổ đội buôn dưa
“Giang Hựu Đào.”
Từ Đại Chủy vỗ một bàn tay: “Tên này của cháu thật lạ, Hựu Đào, Hựu Đào, gọi thật khó, còn chẳng bằng tên Du Đào đi, nghe quen biết bao.”
“Các thím muốn gọi gì thì gọi cái đó.” Đối với chuyện này, trong lòng Giang Hựu Đào không có gợn sóng gì, đời trước chỉ cần là người có quan hệ tốt với cô đều gọi cô là Du Đào, cô đã quen.
Thím Tưởng Tứ nói: “Con nhóc này, tính tình của cháu rất tốt, thím rất thích, sau này cứ theo bọn thím một đường làm việc là được, có mấy chị em bọn thím, cháu nhất định đủ công điểm.”
Mặc dù tổ của đám người Từ Đại Chủy bọn họ nói nhiều, nhưng làm việc không chậm, chỉ một lát sau bọn họ đã nhổ được một đoạn xa.
Giang Hựu Đào vì muốn nghe bát quái cũng dồn sức đi theo, lúc này hai cánh tay đã không phải của mình.
Trong lòng Giang Hựu Đào cảm thán, chính mình vì ăn dưa thật đúng là nỗ lực nhiều.
“Về sau làm phiền các thím quan tâm.” Quan tâm hay không quan tâm, Giang Hựu Đào không trông cậy vào, nhưng ngộ nhỡ bọn họ thật sự quan tâm chăm sóc đến cô thì sao? Đúng không.
Đám người Từ Đại Chủy lại nói đến chuyện nhà khác, lúc này Giang Hựu Đào lại muốn nghe.
“Nghe nói thằng nhóc nhà họ Lâm kia xuất ngũ, tháng sau về nhà.” Thằng nhóc nhà họ Lâm trong miệng thím Tưởng Tứ kia, nếu như Giang Hựu Đào không đoán sai, anh ta chính là người đàn ông của Cố Niệm Vi, Lâm Kiến Trung.
“Không phải nói cậu ta phát triển rất tốt trong quân đội sao? Sao lại muốn xuất ngũ? Hơn nữa mấy ngày trước tôi và Triệu Xuân Hoa cùng nhau lên sau núi nhặt củi, bà ta còn khoe với tôi còn trai mình ưu tú đến cỡ nào mà.”
Triệu Xuân Hoa là mẹ của Lâm Kiến Trung.
“Nhất định là vì đám nhãi con đó của cậu ta? Từ năm kia vợ Lâm Kiến Trung qua đời, bà ta đối xử với mấy đứa cháu kia như thế nào, đâu phải mấy bà không biết, nếu tôi là Lâm Kiến Trung, tôi cũng sẽ quay về.”
Người phụ nữ Triệu Xuân Hoa này ở Liễu Thụ Câu được xem như một nhân vật lấy bất công nổi danh, đừng nhìn ở bên ngoài bà ta cỡ nào khen ngợi đứa con trai Lâm Kiến Trung này, thế nhưng ở trong lòng bà ta, con trai út Lâm Kiến Hoa vẫn là nhất.
Từ sau khi vợ của Lâm Kiến Trung là Vương Lệ Lệ mất, ở trước mặt bà ta, ba đứa con của Lâm Kiến Trung bị bà ta nuôi như cỏ dại, so sánh với dáng vẻ ăn mặc sạch sẽ, bộ dạng trắng trẻo lúc Vương Lệ Lệ còn sống, hiện tại vừa đen vừa gầy lại đáng thương.
Trước kia hai đứa con trai lớn của Lâm Kiến Trung đi đến đâu trong thôn, có ai nhìn mà không thích, hiện tại nhìn chỉ khiến người ta cảm thấy chán ghét, đứa nhỏ nhất nhìn không ra được gì, dù sao chỉ mới hai tuổi, lời còn chưa nói được sõi.
So với ba đứa con của Lâm Kiến Trung, mấy đứa nhỏ nhà Lâm Kiến Hoa, dùng mắt thường cũng thấy lên cân.
Mấy người trong thôn ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng mọi người đều sáng như gương.
Từ Đại Chủy kể: “Nói thế cũng đúng, nếu như đứa nhỏ nhà tôi bị đối xử như vậy, cho dù tôi chết rồi cũng phải bò từ mộ ra.”
Ba đứa nhỏ nhà Lâm Kiến Trung kia, chẳng những không được ăn ngon mặc đẹp còn luôn bị đánh, thằng cả và thằng hai là song bào thai, mới bảy tuổi đã đi theo đứa nhỏ hơn mười tuổi ra đồng làm việc, mỗi ngày kiếm hai, ba công điểm.
Người trong thôn chỉ cần cuộc sống không quá kham khổ sẽ không để đứa bé nhỏ như vậy đi làm việc.
Giang Hựu Đào ở bên cạnh không nói chuyện, nhưng thím Trương Nhị bên cạnh thím Tưởng Tứ lại lên tiếng.
“Tôi nghe Khẩu Tử nhà tôi nói, Vệ Hồng chuẩn bị tìm cho Lâm Kiến Trung một cô vợ để tái giá, đang tìm kiếm rồi.”