Chương 37: Ngày đầu tiên làm việc

Chương 37: Ngày đầu tiên làm việc

Ruộng lúa mì nằm ở chỗ cổng đại đội, nơi này có một khối đất trống rộng bằng nửa sân bóng rổ, đất ở đây được nện mạnh xuống, lúc giẫm lên mặt đất cơ bản không dậy nổi bụi.

Trên ruộng lúa mì đã có rất nhiều thôn dân ở đấy.

Bọn họ nhìn thấy thanh niên trí thức đi tới, bình phẩm bọn họ từ đầu đến chân.

“Mấy thanh niên trí thức này nhìn qua tuổi tác không lớn, cô nhìn kìa, tay nhỏ chân nhỏ, nhất định chẳng làm ăn được gì, lát nữa mặt trời ló rạng chẳng phải bị phơi đến khóc.”

Chuyện thanh niên trí thức ngày đầu tiên ra ruộng làm việc bị phơi nắng đến khóc là chuyện xảy ra vào hai năm trước, nhưng người thanh niên trí thức kia đã sớm dựa vào quan hệ trong nhà quay về thành phố.

Cô ta đi rồi thì hết chuyện, nhưng mỗi lần có thanh niên trí thức mới tới, chuyện cô ta ra ruộng bị phơi nắng đến khóc sẽ bị các bà các thím lôi ra kể một lần.

“Khóc thì khóc thôi, liên quan gì đến cô đâu, chẳng qua dáng dấp mấy nữ thanh niên trí thức mới tới này rất xinh đẹp.” Người nói chuyện đầu tiên bị phản bác, lời nói của người sau nhận được sự ủng hộ của không ít người.

Không đúng à, lần này có ba nữ thanh niên trí thức đến, dáng dấp mỗi người trong đó đều không kém, Giang Hựu Đào là xuất sắc nhất.

“Mọi người nói xem mấy cô nhóc này có thể kiên trì bao lâu?” Nữ thanh niên trí thức xuống nông thôn, ngoại trừ mấy người cá biệt tương đối bướng bỉnh, phần lớn mọi người đều lựa chọn kết hôn với người ở đây.

Trong đại đội Liễu Thụ Câu có hai nhà cưới thanh niên trí thức làm con dâu, những mặt khác không nói, đứa nhỏ trong nhà không giống nhau, mấy đứa nhỏ cùng trang lứa cả ngày ở bên ngoài chạy nhảy chơi đùa, con nhà bọn họ đã bắt đầu học đếm rồi.

Một mặt người trong thôn cảm thấy đọc sách vô dụng, nếu như những kiến thức đó hữu dụng, đám thanh niên trí thức kia cần gì phải xuống nông thôn cùng thôn dân cướp miếng ăn, một mặt bọn họ lại muốn cho con cháu nhà mình đọc sách biết chữ.

Có cơ hội học chữ, ai muốn mù chữ?

“Ai mà biết được, sao thế, Từ Đại Chủy, bà muốn để con mình tìm thanh niên trí thức làm vợ à?”

Người tên Từ Đại Chủy kia hơn bốn mươi tuổi, trên đầu vấn khăn trùm màu xanh lục, bà ta nhổ một tiếng về phía người nói chuyện.

“Bà không nhả phân làm như không ai biết trên mặt bà có lỗ vậy, nói linh tinh gì vậy, bà…”

Từ Đại Chủy mới vừa bật chế độ chửi đã bị đại đội trưởng từ văn phòng đại đội đi ra cắt ngang.

“Hôm nay chúng ta vẫn xuống ruộng làm cỏ, ngoại trừ việc này chính là chia thanh niên trí thức mới đến, tổ hai, tổ ba, tổ bốn, mấy người tự mình chọn dẫn dắt một người.” Ý của đại đội trưởng chính là mấy tiểu tổ trưởng dẫn dắt một nữ thanh niên trí thức.

Lưu Anh Tuấn đi theo tổ nào đều được mọi người hoan nghênh, ít nhất là đàn ông, không đúng ư? Cho dù là phế vật cũng tốt hơn mấy nữ sinh kia, đúng không?

Mấy tiểu tổ trưởng bị đại đội trưởng điểm danh vượt qua đám người đi ra, trên mặt đều mang theo vẻ không tình nguyện.

Giang Hựu Đào bị tổ trưởng tổ hai gọi.

“Cô đi theo chúng tôi, thím Từ, thím dẫn dắt cô ấy.” Tiểu tổ trưởng tổ hai gọi thím Từ đến, chính là người lúc nãy vừa mới bật lại – Từ Đại Chủy.

Từ Đại Chủy thấy tiểu tổ trưởng tổ hai bảo bà ta dẫn dắt thanh niên trí thức cũng không có gì bất mãn, còn cười với Giang Hựu Đào.