Chương 30: Không cần bạn

Chương 30: Không cần bạn

Đã ăn xong dưa, Giang Hựu Đào cảm thấy mỹ mãn ôm chăn trở mình, một giây sau đã đi vào giấc ngủ, hệ thống ăn dưa còn đang chờ cô hỏi chuyện làm đến nửa vời khiến nó cực kỳ khó chịu.

Ngày hôm sau Giang Hựu Đào bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, Cố Niệm Vi ở bên cạnh cô đã dậy từ sớm, chăn đệm được gấp chỉnh tề đặt ở ngăn tủ trên giường đất.

Cô nghiêng đầu nhìn qua bên kia giường đất, Trương Tuệ Tuệ và Triệu Vĩnh Lan ngủ đến chổng vó lên trời, giường chiếu của Lý Vân Anh cũng đã được thu dọn sạch sẽ.

Giang Hựu Đào mặc xong quần áo, gấp gọn chăn rồi đi xuống giường, cầm theo chậu rửa mặt, khăn bông, xà phòng thơm, đi ra bên ngoài rửa mặt.

Thời tiết sáng sớm vùng đông bắc rất lạnh, nước giếng múc từ dưới lên cũng mang theo hơi lạnh, dùng khăn bông ướt lau mặt, một chút buồn ngủ còn lại đã biết mất hầu như không còn.

Cố Niệm Vi nghe thấy tiếng động từ trong bếp đi ra, nói với cô.

“Đại đội trưởng bảo tôi lát nữa dẫn các cô đến đại đội tìm ông ấy, hai người kia còn chưa dậy sao?”

Giang Hựu Đào lắc đầu: “Còn chưa dậy, để tôi đi gọi bọn họ.”

Giang Hựu Đào để đồ rửa mặt lên bàn gỗ trong phòng, đánh thức Trương Tuệ Tuệ và Triệu Vĩnh Lan, sắc mặt hai người cực kỳ khó coi.

Triệu Vĩnh Lan còn nói.

“Đi đường nhiều ngày như vậy, mệt chết đi được, hôm nay đâu phải đi làm, ngủ thêm một lát nữa thì sao chứ? Gọi đòi mạng à?”

Cô ta và Trương Tuệ Tuệ đứng lên mặc quần áo, sau đó đi rửa mặt, nện đồ kêu loảng xoảng.

Nụ cười trên mặt Giang Hựu Đào phai nhạt, ngay lúc Triệu Vĩnh Lan nói những lời này mà Trương Tuệ Tuệ không phản bác, Giang Hựu Đào biết sau này cô và đám người Trương Tuệ Tuệ sẽ không thân cận.

Cô đâu thật sự phải cô nhóc mười mấy tuổi, cô không cần bạn, càng sẽ không vì cái gọi là hữu nghị mà nén giận.

Trương Tuệ Tuệ nhìn sắc mặt Giang Hựu Đào không đúng, kéo ống tay áo Triệu Vĩnh Lan, Triệu Vĩnh Lan cũng nhìn thoáng qua Giang Hựu Đào, bĩu môi không nói.

Giang Hựu Đào từ trong balo hệ thống lấy ra tuyết hoa cao bôi lên mặt, đi ra cửa phòng bếp.

Cố Niệm Vi nhìn ba người náo mâu thuẫn ở trong mắt, đưa cho cô một chiếc bánh màn thầu.

Giang Hựu Đào nhìn về phía Cố Niệm Vi, Cố Niệm Vi nháy mắt với cô mấy cái.

“Nhanh ăn đi, tôi như tôi cho cô vay, chờ cô từ chỗ đại đội trưởng đó vay lương thực lại trả cho tôi.”

Triệu Vĩnh Lan và Trương Tuệ Tuệ rửa mặt xong đi đến nhà bếp, thấy không được phần cơm, trong lòng còn không vui.

Trương Tuệ Tuệ hiểu chuyện hơn cô ta nhiều, vươn tay kéo ống tay áo của cô ta, Lưu Anh Tuấn cũng từ ký túc xá của nam thanh niên trí thức đi ra, một hàng năm người đi đến đại đội.

Vốn dĩ bốn người Giang Hựu Đào và Trương Tuệ Tuệ xem như thân thiết, đều là thanh niên trí thức mà, còn có duyên phận xuống cùng một đại đội, quan tâm nhau cũng là chuyện bình thường,

Trước đó ở trên xe lửa, Triệu Vĩnh Lan thỉnh thoảng nói ra mấy câu không xuôi tai, Giang Hựu Đào làm như không nghe thấy.

Nhưng sáng hôm nay khi Triệu Vĩnh Lan vung cơn tức đổ lên người cô, cô đã không vui, tình hữu nghị giữa cô và Triệu Vĩnh Lan còn chưa đến mức có thể tùy ý trút giận lên nhau.

Lúc này năm người chia thành hai nhóm, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đi song song, Trương Tuệ Tuệ, Triệu Vĩnh Lan và Lưu Anh Tuấn đi chung một nhóm.

Đại đội cách điểm thanh niên trí thức không xa, dọc theo đường trong thôn chưa đến mấy phút đã đến.