Chương 23: Ghét bỏ
Nhà ga cực kỳ náo nhiệt, người các huyệt đến đón thanh niên trí thức cũng đã đợi ở phòng chờ, bốn người xách theo túi lớn túi nhỏ hành lý đứng ở phía sau người cầm bảng huyện Quang Minh.
Lần lượt lại có không ít người tới.
Sau hai mươi phút, mặt trời ló rạng, ánh bình minh nhuộm chân trời thành màu đỏ cam.
Tắm mình trong ánh nắng sớm, bọn họ đi theo người cầm bảng ngồi lên chiếc xe quân đội màu xanh đi về huyện Quang Minh.
Bọn họ đã rất mệt mỏi, từng người tinh thần uể oải, sau khi lên xe đều dựa vào thùng xe ngủ thiếp đi.
Xe lắc lư bốn tiếng, cuối cùng cũng đã đến huyện Quang Minh, sau khi xuống lại là một vòng tìm bạn mới, một tiếng rưỡi sau, tổng cộng 20 thanh niên trí thức ngồi lên máy kéo đi đến Tảo Hương.
Đến ba giờ chiều, rốt cuộc bọn họ đã đến Tảo Hương, đến 4 giờ 50 phút, đám người Giang Hựu Đào mới tiến về đại đội Liễu Thụ Câu bằng xe bò.
Bọn họ vừa đói vừa mệt, một câu cũng không muốn nói.
Người đánh xe tự giới thiệu tên Vương lão đầu, là người chuyên phụ trách nuôi gia súc cũng như vận chuyển hàng ngày ở Liễu Thụ Câu.
Vương lão đầu giống như phần lớn người trong thôn, cảm giác đối với đám thanh niên trí thức xuống nông thôn không được tốt lắm.
Những thanh niên trí thức ở thành phố được nuông chiều từ bé, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, làm gì cũng không xong, ăn cơm gây rắc rối là số một.
Những năm này hàng năm đều có thanh niên trí thức xuống chỗ bọn họ tham gia vào đội sản xuất, năm ngoái có hai người tới, năm nay lại tăng đến bốn người.
Đại đội bọn họ ít đất, sản lượng mỗi năm không khác nhau là mấy, nếu gặp phải mùa màng không tốt, lương thực thu được lại càng ít.
Đám thanh niên trí thức đến từ thành phố kia làm việc không nhiều, nhưng hàng năm vẫn phải chia lương thực cho bọn họ, nghĩ thôi đã bực mình.
Hôm nay lại thêm bốn thanh niên trí thức đến, cộng thêm mấy người trước đó, đã sắp đủ mười người, vô duyên vô cớ phải chia ra nhiều lương thực như thế, sắc mặt Vương lão đầu rất kém.
Mấy người Giang Hựu Đào và Trương Tuệ Tuệ không nói lời nào, liên tiếp ngồi mấy ngày xe, lại liên tục không nghỉ đổi mấy lần xe, bọn họ không có tinh thần theo Vương lão đầu lôi kéo làm quen.
Trên đường đi tiếng bò hừ cùng với tiếng lục lạc trên cổ bò.
Từ Tảo Hương đến đại đội Liễu Thụ Câu phải ngồi xe bò hơn nửa tiếng, càng đi càng hoang vu, hai bên đường là ruộng ngô cao tầm một mét, cây ngải tây bên đường cũng rất cao.
Dưới sự trông mong của đám người Giang Hựu Đào, rốt cuộc xe bò cũng đi đến Liễu Thụ Câu.
Đây là một thôn nhỏ tọa lạc ở trong khe núi, cổng thôn trồng một loạt cây liễu, dưới cây liễu lớn nhất có mấy bà cụ lớn tuổi ngồi đó, một đám trẻ con vòng quanh bọn họ chơi đùa, có đứa nhỏ chạy nhanh, bọn họ sẽ quát lớn vài tiếng, tụi nhỏ thu liễm trong chốc lát lại bắt đầu ầm ĩ.
“Vương lão đầu, sao lại đón nhiều thanh niên trí thức về như vậy?” Một người phụ nữ trùm khăn hoa màu lam nhìn qua đám người Giang Hựu Đào, sắc mặt âm trầm như sắp chảy ra nước.
Người phụ nữ trùm khăn xám ngồi bên cạnh bà ta cũng nói theo.
“Bốn người đến, còn là ba nữ, bọn họ có tác dụng gì? Ngay cả làm việc cũng không biết.”
Phương ngôn vùng Đông Bắc không khác mấy với tiếng phổ thông, hai người bọn họ nói chuyện, đám người Giang Hựu Đào có thể nghe hiểu.
Trương Tuệ Tuệ mím môi, muốn mở miệng nói gì đó lại bị Triệu Vĩnh Lan kéo lại.