Chương 17: Ăn cơm đoàn viên
Ứng Triều Vinh rũ mắt thu hồi ánh mắt, nói đơn giản tóm tắt qua: “Hựu Đào về, tối nay con bé phải xuống nông thôn, cha gọi chị về cùng ăn bữa cơm đoàn viên.”
Sắc mặt Ứng Thái Hà lập tức thay đổi, còn mẹ chồng cô ấy vốn dĩ xụ mặt lại cười nói.
“Hừ, người thành phố cũng chẳng có gì tốt cả, ông thông gia tốn nhiều công sức như thế để chị cô đi ăn lương thực nhà nước, vòng đi vòng lại, chẳng phải con gái chị cô vẫn phải xuống nông thôn làm nông dân đó sao… Còn chẳng bằng lúc trước đưa suất tuyển công nhân cho cô, có phải bây giờ cô ăn lương thực nhà nước, Tiểu Tông, Tiểu Văn đi ra ngoài cũng có thể khiến người ta xem trọng, liếc mắt một cái có đúng không?”
Sắc mặt chị em hai người cực kỳ khó coi, Ứng Thái Hà hung hăng trừng mắt nhìn qua mẹ chồng của cô ấy, không tiếp lời bà ta mà quay đầu nói với Ứng Triều Vinh: “Chị biết rồi, em về trước đi, bây giờ chị bận không qua được, buổi tối chị sẽ qua tiễn Hựu Đào.”
Ứng Triều Vinh nhìn thoáng qua mẹ chồng của Ứng Thái Hà, hướng bà ta gật đầu một cái, sau đó rời đi.
Sau khi chị cả qua đời, chị hai nhận lấy phần lớn trách nhiệm, thường xuyên đưa đồ, đưa tiền về nhà, vì thế ngày tháng chị hai ở nhà chồng trôi qua cũng không quá tốt.
Ứng Triều Vinh đi xa, mặt mẹ chồng Ứng Thái Hà lại dài thượt ra, vừa đi vào bên trong sân, vừa lớn tiếng nói.
“Ăn cây táo, rào cây sung, sợ ăn không nghèo nhà chồng.”
Ứng Triều Vinh nghe được lời này, bước chân nhanh hơn, bước chân dài ngắn vào lúc này càng lộ rõ không thể nghi ngờ.
Lúc Ứng Triều Vinh về đến nhà, đồ ăn đã nấu xong, Hách Cúc Hương không ngừng nhìn về phía sau anh ta, đang muốn hỏi lại bị Ứng Đức Hưng bình tĩnh cắt ngang.
“Bà nó à, chúng ta ăn đi.”
Hách Cúc Hương nghĩ đến tình cảnh của con gái mình ở nhà chồng, âm thầm thở dài một hơi, chậm rãi ngồi xuống.
Bầu không khí có chút nặng nề, ông cụ lại cười ha hả tiếp đón Giang Hựu Đào: “Hựu Đào, hôm nay bà ngoại cháu nấu món thịt kho tàu mà cháu thích nhất.”
Nói xong, Ứng Đức Hưng đưa một bát thịt kho tàu đặt ở trước mặt cô.
Bầu không khí trở nên dễ dàng hơn nhiều, Giang Hựu Đào nhìn qua một vòng, gắp miếng thịt nạc mỡ đan xen đưa đến bên miệng bà cụ, hai mắt cong cong dỗ dành: “Ngửi thôi đã thấy thơm rồi, bà ngoại ăn trước đi.”
Vẻ mặt Hách Cúc Hương hơi dịu đi, há miệng muốn từ chối lại bị nhét vào trong miệng, lần này lời gì bà ấy cũng không nói được.
Giang Hựu Đào lại lần lượt gắp cho Ứng Đức Hưng và Ứng Triều Vinh mỗi người một miếng, sau cùng mới là bản thân.
“Gắp cho mọi người làm gì, cháu ăn nhiều một chút, cậu út cháu làm việc ở bên ngoài, không thiếu cầm đồ ăn về nhà, bà và ông ngoại cháu ăn thịt đến chán rồi.” Trong miệng Hách Cúc Hương nói lời oán giận, nhưng nụ cười trên mặt làm sao cũng không mất đi được.
Hai người bên cạnh cũng gật đầu phụ họa, ăn hết miếng thịt Giang Hựu Đào gắp, lại không chịu ăn nữa.
Nhưng thời đại này người người thiếu chất béo, ai sẽ ăn thịt đến ngán chứ?
Hách Cúc Hương càng thêm ra chỉ thị: “Hựu Đào, cháu ăn đi, đây là nấu cho cháu, không ăn xong không được đi.”
Đối mặt với bà cụ “bá đạo” như thế, Giang Hựu Đào dở khóc dở cười, còn chưa đợi cô nói gì, trong bát lại nhiều thêm một muỗng canh trứng, làm bát đầy ụ.