Chương 14: Bà cháu tâm sự
“Cháu cũng chỉ mới biết chuyện này vào buổi tối hôm trước, lúc này danh sách đã được nộp lên, phí trợ cấp và bằng khen đã được phát, đêm nay cháu phải đi, cho nên cháu đến đây thăm ông bà ngoại và cậu út.”
Hách Cúc Hương nghe xong lập tức nổi trận lôi đình, phản ứng đầu tiên chính là xông ra ngoài, Giang Hựu Đào vội vàng ngăn cản.
“Bà ngoại, bà bình tĩnh một chút, cháu không chịu thiệt gì đâu, ngày hôm qua cháu đã đi báo danh xuống nông thôn cho Giang Gia Bảo, chủ nhiệm bên phía thanh niên trí thức nhận quà của cháu, hứa hẹn nhất định sẽ đưa anh ta đến vùng đại Tây Bắc, bảng danh sách đã được đưa xuống, Giang Gia Bảo không cách nào đổi ý.”
Giang Hựu Đào đưa một bao thuốc Hồng Mẫu Đơn và một chai rượu mao đài lấy từ trong hệ thống, chủ nhiệm Trương lập tức vỗ ngực tỏ vẻ nhất định sẽ sắp xếp cho Giang Gia Bảo đến một nơi hoang vắng nhất đại Tây Bắc.
Không chỉ như thế, ông ta còn hứa hẹn sẽ đưa cho Giang Gia Bảo một cờ thi đua, chờ ngày mai ông ta sẽ gióng trống khua chiêng đưa đến nhà họ Giang, hoàn toàn chặt đứt việc Giang An Quốc và Lý Tú Cầm dùng quan hệ nhúng tay vào.
“Cũng không biết vì sao cha cháu lại bị người bên cách ủy hội đưa đi điều tra, còn không biết lúc nào mới có thể được thả ra, bà đi tìm cũng không thấy cha cháu.”
Giang Hựu Đào không định nói chuyện Giang An Quốc phải đến cách ủy hội là do cô nhúng tay vào, một cô nhóc đơn thuần suốt ngày bị mẹ kế, anh kế giày vò đột nhiên trở nên thông minh tâm kế như vậy, cô sợ dọa đến bà cụ.
Chẳng qua chuyện này ở xưởng đồ hộp không tính là bí mật gì, chờ ngày sau đám người Hách Cúc Hương nghe được, cô đã sớm cao chạy xa bay, sau khi bọn họ biết chân tướng sẽ nghĩ như thế nào, việc này cô không quản được.
Nghĩ đến đây, giọng điệu Giang Hựu Đào thay đổi, nhỏ hơn, kéo Hách Cúc Hương ra sân ngoài.
“Bà ngoại à, của hồi môn năm đó của mẹ cháu, cháu đã tìm người đưa về, một lát nữa bà nhờ người giúp đỡ dọn vào nhà.”
“Này…” Hách Cúc Hương còn chưa từ trong những chuyện cháu gái ngoại nói lấy lại tinh thần lại bị những gia cụ trước mắt làm cho giật mình.
Một lúc sau, mắt bà ấy ươn ướt, những gia cụ kia từ nhà xưởng Phổ Tây vận chuyển đến nơi này phải tốn bao nhiêu phí vận chuyển chứ, nghĩ thôi Hách Cúc Hương đã cảm thấy đau lòng, lại nghĩ đến con gái phúc mỏng kia của mình, bà ấy lau khóe mắt nói.
“Như thế cũng tốt, đỡ cho kẻ khác chiếm hời, một lát nữa cậu út cháu về sẽ để nó bổ thành củi đốt, chờ thêm hai năm nữa cháu đi lấy chồng, lại bảo ông ngoại và cậu cháu làm cho cháu một bộ.”
Bàn tay Hách Cúc Hương run rẩy vỗ nhẹ lên tủ quần áo hồi môn của con gái lúc sinh thời, vẻ mặt từ ái mang theo bi thương.
“Đều do bộ xương già này không còn dùng được, không bảo vệ được Hựu Đào của chúng ta…”
Nhìn thấy dáng vẻ này của bà cụ, Giang Hựu Đào nắm lấy bàn tay thô ráp của bà ngoại, miệng mấp máy lại không nói ra được mấy lời an ủi.
Cho dù nhà họ Ứng thuộc về người Thân Thành, nhưng lúc này phần lớn người ở Phổ Đông là nông hộ, người nhà họ Ứng cũng là xã viên dựa vào công điểm ăn cơm.
Ông ngoại Ứng Đức Hưng lúc còn trẻ là một thợ máy kéo trong đội sản xuất, khi đó bất đắc dĩ đồng ý với lời cầu xin của đội trưởng đội sản xuất khi đó, dạy con trai ông ta học lái máy kéo, nhưng người kia không có thiên phú trên phương diện này, trong lúc thao tác máy kéo bị lật đè gãy xương sống Ứng Đức Hưng, dẫn đến nửa người dưới tê liệt.