Chương 10: Di vật
Sự tình khác thường tất cả yêu, nguyên chủ đơn thuần sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng Giang Hựu Đào lại không thế, trực giác nói cho cô biết chiếc áo bông này còn có càn khôn khác.
Sau khi vỗ vỗ, sờ nắn chiếc áo bông này một lúc, Giang Hựu Đào từ trong túi áo bên trong lấy ra được một chiếc khăn tay thêu hoa mẫu đơn căng phồng.
Mở khăn tay ra, bên trong là một chồng đại đoàn kết, từ độ dày xem xét, số tiền này ít nhất cũng phải 1000 tệ.
Giang Hựu Đào đếm ra số tiền 800 tệ thuộc về tiền trợ cấp của mẹ nguyên chủ, bỏ vào balo có sẵn trong hệ thống, về phần số tiền còn lại kia, cô chỉ liếc mắt một cái làm như không thấy, bỏ về chỗ cũ.
Từ pháp lý nhân luân mà nói, tiền trợ cấp sẽ do ba bên cha mẹ, chồng/vợ, con cái thừa kế, nhưng sau khi Giang An Quốc cầm được số tiền này lại chưa từng đưa một xu nào cho ông bà ngoại nguyên chủ.
Ông bà ngoại nguyên chủ cũng không tìm Giang An Quốc đòi, đây là tiền dùng tính mạng con gái ông bà đổi lấy, sao bọn họ có thể nhẫn tâm đi tiêu? Hơn nữa còn có cháu gái ơ đó, tiền này nên tiêu lên người cô.
Thế nhưng số tiền kia không hề dùng trên người nguyên chủ, những năm này nguyên chủ ăn cơm, đi học, đều nhờ vào quốc gia cung cấp khẩu phần lương thực cùng với bảy đồng tiền trợ cấp học bổng mỗi tháng, tiền tiêu vặt dựa vào ngày thường đi dán giấy.
Ngay cả như thế thỉnh thoảng vẫn bị Giang Gia Bảo cướp.
Nguyên chủ đương nhiên không ngốc, giấu ở một nơi thật kín không cho người ta tìm ra, sau này không biết từ đầu Giang Gia Bảo tìm được túi cẩm nang kế, ngay tại lúc cô nhận được tiền học bổng, nhanh tay cướp đi trước.
Nguyên chủ không tích góp được tiền, lại không được ăn ngon, rõ ràng trong nhà không thiếu tiền, không thiếu lương thực lại thường xuyên đói bụng, cô gái 16 – 17 tuổi ngực vẫn là vùng đất bằng phẳng.
Thân cao 1 mét 65, cân nặng còn chưa đến 40 kg.
Khoản tiền trợ cấp dính máu tươi của mẹ nguyên chủ này khiến cho tâm trạng của Giang Hựu Đào vô cùng nặng nề.
Đứng đó một lúc lâu, cô khép lại cửa tủ quần áo, từ trong chiếc tủ để đồ nhỏ tìm ra một cái hộp sắt. Phiếu lương cùng với đủ loại phiếu chứng đều được Lý Tú Cầm cất trong này.
Ngoại trừ những phiếu chứng màu sắc rực rỡ, trong đó còn có một xấp tiền mà Lý Tú Cầm chưa kịp giấu vào áo bông, ước chừng khoảng 100 tệ, là bên thanh niên trí thức trợ cấp cho nguyên chủ xuống nông thôn sống, bên cạnh còn có một biên lai bên thanh niên trí thức đóng dấu đã phát phí trợ cấp cùng với chứng nhận vinh quang thanh niên trí thức xuống nông thôn.
Nhìn ngày tháng trên biên lai, từ khi nhận đến nay đã bốn ngày, thông báo nguyên chủ xuống nông thôn là ba ngày trước, Lý Tú Cầm chưa từng tiết lộ qua sự tồn tại của khoản trợ cấp này.
Hai ngày nay Giang Hựu Đào xuyên đến, ngay cả một xu cũng chưa từng nhìn thấy.
Sau khi để mọi thứ về chỗ cũ, Giang Hựu Đào đi thẳng đến phòng bếp, lúc đi ngang qua phòng Giang Gia Bảo, cô đột nhiên nhớ đến miếng ngọc cầu bình an mà khi nguyên chủ còn nhỏ, mẹ cô đã đi cầu, nguyên chủ đeo mười mấy năm, đó là niệm tưởng duy nhất của cô với mẹ.
Giang Gia Bảo coi trọng một nữ đồng học trong lớp bọn họ, cha đối phương là phó chủ nhiệm của công ty bách hóa, thứ hai này là sinh nhật của nữ đồng học kia, anh ta muốn lấy lòng người ta, khổ một nỗi không có món quà đặc biệt nào, không cách nào thể hiện hết tài năng trong đám người theo đuổi, vì thế đánh chủ ý lên người nguyên chủ, uy hiếp dụ dỗ cướp đi ngọc bình an của nguyên chủ.