Cố Tử Ý không ngờ tin tức lại truyền đến nhanh như vậy, lại còn thay đổi phiên bản liên tục.
Ngay cả chuyện bụng đứa bé là của ai cũng truyền ra ngoài, xem ra cô vẫn là xem nhẹ năng lực buôn chuyện của những phụ nữ nông thôn.
Tuy nhiên, hiện tại vẫn phải lo trước việc ứng phó với mẹ cô.
Cố Tử Ý trấn an mẹ cô một chút, sau đó bất đắc dĩ nói:
"Mẹ, mẹ còn không biết con là người như thế nào sao? Con có thể coi trọng tên tiểu bạch kiểm kia à? Huống hồ hiện tại anh ta có thể trở về thành không còn chưa biết. Con gái của mẹ không ngu đâu."
Mẹ Cố cũng vừa tức giận, bây giờ lại bình tĩnh lại, cũng cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.
Con gái mình vốn là người tranh cường háo thắng, sao có thể bỏ qua việc làm dâu nhà quan để đi tìm một tiểu bạch kiểm chứ?
"Vậy con nói xem, gần đây người trong thôn sao nói hai đứa đi lại rất gần? Chẳng lẽ người ta đều nhìn lầm rồi sao?"
Lý do này Cố Tử Ý đã nghĩ ra từ tối hôm qua rồi, may mà hiện tại nguyên chủ vẫn chưa xảy ra chuyện gì với Vương Dương, còn kịp thời cứu vãn.
"Con không phải là nghĩ hiện tại ở nhà cũng không có việc gì làm sao, muốn mượn thanh niên trí thức Vương mấy cuốn sách, ai biết sẽ bị truyền thành như vậy!"
Nói xong, Cố Tử Ý còn trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ và tức giận.
Mẹ Cố suy nghĩ lại cũng thấy đúng, cả đội thanh niên trí thức cũng chỉ nghe nói Vương thanh niên trí thức này học vấn cao, ngày thường cũng thích học tập.
Những thanh niên trí thức khác xuống nông thôn nhiều năm như vậy, rất nhiều đều bỏ cuộc, tri thức cũng đều phí phạm!
Nghĩ vậy, mẹ Cố hơi tức giận nói: "Lát nữa mẹ nhất định sẽ đi nói chuyện với mấy bà ba hoa kia, ngày nào cũng chỉ biết bàn tán chuyện nhà này nhà kia!"
Cố Tử Ý không tức giận như mẹ cô, dù sao thập niên 70 ở nông thôn cũng không có gì giải trí, thú vui duy nhất cũng chỉ là những chuyện nam nữ buôn chuyện.
Cố Tử Ý cười đùa chuyển đề tài, hỏi mẹ cô hôm nay mang theo gì.
Mẹ Cố xốc vải che trên rổ lên, bên trong bày ngay ngắn hai mươi quả trứng gà, phía dưới còn có một lớp bố lót.
"Không phải vì thấy con mang thai sao! Gà trong nhà gần đây đẻ trứng, mẹ tích cóp được không ít. Chị dâu hai của con lần trước mới vừa kiểm tra ra có thai, trứng gà không bán, nghĩ cũng cho con bồi bổ."
Cố Tử Ý nghĩ trong không gian có rất nhiều trứng gà, lại thêm mẹ cô nuôi gà cũng không dễ dàng.
Phần lớn người dân nông thôn nuôi gà đẻ trứng đều mang trứng đi bán cho trạm thu mua, cũng có thể kiếm được năm sáu phân tiền.
Cố Tử Ý cuối cùng cũng đầu hàng, chỉ cầm mười quả trứng gà, số còn lại để mẹ cô mang về.
Dù sao Cố gia cũng có nhiều con cháu, đứa lớn mười mấy tuổi, đứa nhỏ hai ba tuổi, đều đang trong giai đoạn cần dinh dưỡng.
Hơn nữa, anh hai và chị dâu hai rất vất vả mới có được một đứa con, Cố Tử Ý cũng không có mặt mũi cùng chị dâu hai tranh đồ ăn.
Lại cùng mẹ cô nói chuyện một hồi, thấy trời sắp tối, mẹ cô liền xách giỏ chuẩn bị trở về.
Cố Tử Ý nhớ tới con cái nhà anh trai, bảo mẹ cô đợi một lát, chạy về phòng, từ không gian cầm một cân trái cây, một cân đường đỏ, lại thêm hai cân thịt ba chỉ, còn cầm mười cái bánh bao thịt.
Dùng bao gói lại, ra khỏi phòng, thấy mẹ cô đã chờ trong sân, lại vào bếp dùng ấm nước quân dụng múc một phích nước ấm.
Ra ngoài liền đưa đồ vào tay mẹ cô: “Mẹ, hôm qua vừa lúc lên huyện thành mua chút đồ, mẹ mang về cho bọn nhỏ ăn cho ngọt miệng.”
Mẹ cô ước lượng bao trong tay, khối lượng không nhẹ, liền biết cô con gái phá của này lại tiêu tiền bừa bãi, liền lấy bao nhét trở lại.
Cố Tử Ý tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được mẹ Cố nhận lấy mấy thứ này, không khỏi thầm than trong lòng:
Trước kia ăn Tết lúc chối từ bao lì xì cũng chưa như vậy mệt như vậy.
Cuối cùng mẹ Cố còn không yên tâm hỏi:
“Con cầm nhiều như vậy, có cho thông gia bên kia chưa?”
“Đều có đều có! Mẹ đừng lo lắng. Ngày nóng như vậy, ấm nước mẹ cứ cầm khi khát có thể uống, ngày nào đó em trai tới trả lại là được.” Cố Tử Ý tránh nặng tìm nhẹ nói.