Bất quá khi đang mang thai hai tháng, Cố Tử Ý nghe lời bạn tốt “khuyên bảo” liền bắt đầu nháo đòi phân gia.
Nguyên chủ như người mất trí, thậm chí còn dọa sẽ phá thai để ép buộc hai vợ chồng già nhà họ Lâm phân gia.
Đương nhiên cuối cùng nhà khẳng định là phải chia, nguyên chủ ở một gian nhà ngói dưới chân núi phía đông của thôn, chọc không ít người phải đỏ mắt.
Vì chuyện này mà Lâm Quân Trạch phớt lờ nguyên chủ một đoạn thời gian, tuy Lâm gia cũng tức giận với cô ta nhưng vì Cố Tử Ý mang thai nên cũng thường tới giúp đỡ.
Đặc biệt là khi nguyên chủ sinh ra cặp song sinh, hai vợ chồng Lâm gia cũng rất vui mừng.
Anh cả nhà họ Lâm là Lâm Quốc Đống có hai đứa con, một trai một gái, anh hai Lâm Quốc Bình sinh một cặp song thai, hai gái. Anh ba là Lâm Thanh Bách chỉ có một trai.
Trong nhà có hai cháu trai ba cháu gái, điều này ở trong thôn thực sự không được coi là nhiều con cháu.
Do đó, nguyên chủ sau khi sinh thai đôi, đặc biệt đều là trai, ở cái thời đại trọng nam khinh nữ thế này thì phải nói là rất được coi trọng.
Sau khi hai đứa con tròn một trăm ngày, Lâm Trạch Quân mới về bộ đội, trước đó vì chuyện phân gia mà có chút bất mãn nhưng khi nhìn thấy hai đứa con thì cảm giác đó liền tiêu biến.
Hai người trước đây là đối tượng của nhau, cũng có cảm tình, chuyện này cũng liền qua đi.
Ngày thường nguyên chủ chăm sóc hai đứa nhỏ, cũng không cần đi làm, hai vợ chồng Lâm gia cũng thường tới hỗ trợ, cuộc sống cũng coi như mỹ mãn.
Khi hai anh em lên ba tuổi, nguyên chủ lại mang thai thêm một đứa nữa.
Ngày thường một số chuyện nhỏ, nhà họ Lâm người cũng đều nhường cô.
Điều này cũng khiến cô ta càng thêm không có sợ gì nữa, cậy sủng mà kiêu.
Ngày thường quan hệ cùng chị em dâu không được tốt lắm, mẹ chồng nàng dâu thì khỏi phải nói.
Lâm Quân Trạch từng chịu một trận thương nặng, về nhà dưỡng thương một thời gian.
Nguyên chủ mang thai, tính tình cũng thay đổi, hay cáu gắt. Hai người ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn.
Tình cảm trước kia tốt đẹp bao nhiêu, cũng bị những cuộc cãi vã không ngừng mà tiêu hao hết.
Sau đó, Lâm Quân Trạch dưỡng thương xong trở lại quân đội, nguyên chủ một mình gánh vác trách nhiệm nuôi ba đứa con.
Thời điểm khôi phục kì thi đại học, cô ta trực tiếp bỏ lại đứa con trai hai tuổi và hai đứa con song sinh năm tuổi để tham gia thi.
Nguyên chủ cũng coi như may mắn, năm đó cũng là một trong số ít người trong thôn đỗ đại học.
Cô ta luôn cảm thấy cuộc đời mình không nên như vậy, vì thế đành lòng bỏ lại mấy đứa con cho hai vợ chồng già Lâm gia chăm sóc.
Còn cô ta thì thu dọn đồ đạc một mình lên thành phố đi học đại học, khiến cha mẹ đẻ tức giận đến mức nằm liệt giường mấy ngày.
Nhưng dù sao cô cũng là con gái nhà họ Cố, thỉnh thoảng hai người vẫn sẽ gửi tiền sinh hoạt cho cô ta.
Chỉ là nguyên chủ là người có dã tâm nhưng IQ và EQ rõ ràng không đủ.
Cô ta bị một người bạn cùng phòng lừa gạt, tham gia đường dây buôn người. Khi đường dây bị phá, cô ta không đọc thư của đồng bọn.
Kết cục là cô ta bị lừa lên núi khi đang cố gắng trốn thoát thì bị rơi xuống núi, không biết sống chết.
Cô ta từng vì quan hệ mờ ám với một thanh niên trí thức trong thôn mà bị đồn đại khắp các đại đội lân cận.
Vì vậy, mấy đứa con của nguyên chủ khi lớn lên vẫn luôn bị người trong thôn đàm tiếu, nói không phải con của nhà họ Lâm.
Thế nên ba đứa con từ nhỏ đã phải chịu rất nhiều coi thường.
Mọi người đều cho rằng Cố Tử Ý đi thành phố lớn để sống sung sướng.
Nhưng Lâm Quân Trạch trong lúc thực hiện nhiệm vụ, khi tấn công đường dây buôn người, mới tình cờ biết được, có khả năng vợ mình đã chết.
Cố gia bên kia cuối cùng cũng không giấu được nữa, vốn cho rằng con gái nhà mình chỉ là giận dỗi không liên hệ trong nhà.
Nhưng không ngờ, cuộc chia tay này, chính là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Mẹ của Cố Tử Ý là Lưu Ngọc Lan càng không thể tiếp nhận được tin tức này, không lâu sau liền đổ bệnh.
Không mấy năm sau liền buồn bực mà chết.
Nhưng Lâm Quân Trạch đối với ba đứa con lại không hề chậm trễ trong việc giáo dục.
Sau này không thiếu người muốn kết duyên cho anh, anh đều cự tuyệt, đem ba đứa con mang đi bộ đội, tự mình nuôi lớn ba đứa con thành người.
Cũng không nói với con cái về quá khứ của Cố Tử Ý, chỉ nói mẹ rất yêu bọn họ, chỉ là rời đi thôi.
Mấy đứa con cũng coi như khỏe mạnh trưởng thành, cũng không vì mẹ rời đi mà có nhiều câu oán hận.
Còn linh hồn nguyên thân vẫn luôn ở nhân gian phiêu bạt, tham dự vào cuộc sống của Lâm gia, Cố gia cùng với mấy đứa con của mình
Nhưng lại thấy được hai đứa con trai của cô lại có kết cục bi thảm.
Nguyên nhân là do hai đứa con trai của Lâm Quân Trạch có thân phận là nằm vùng, hai người cùng nhau thực hiện nhiệm vụ, cuối cùng bất hạnh hy sinh.
Loại thân phận này đã chết đều không thể chứng minh thân phận nằm vùng.
Thậm chí đến cả bia mộ cũng không có, Lâm Quân Trạch cũng không thể đi tế bái.
Hai anh em chỉ còn lại hai miếng mộc bài để ở nhà.
Còn có một đôi huy chương đạt được khi còn sống.
Còn Tam Bảo lựa chọn làm một giáo viên, đi theo Lâm Quân Trạch đã nghỉ hưu để sống nương tựa lẫn nhau.
Nghĩ đến đây, Cố Tử Ý cũng thổn thức một phen.
Lâm Quân Trạch số mệnh cũng quá nhấp nhô, thời trẻ tang thê, tuy rằng không có quá nhiều tình cảm với người vợ này.
Đến lúc tuổi già lại liên tiếp mất đi hai đứa con trai.