Trở lại nhà khách, Cố Tử Ý đi vào phòng, từ không gian cầm một con cá trích nặng hai cân.
Buổi sáng cô mang theo một cái rổ ra ngoài, cũng không ai biết cô mua gì, lúc này đột nhiên lấy ra một con cá cũng sẽ không quá đột ngột.
Cũng may mắn lúc này phòng bếp không có người, Cố Tử Ý đơn giản xử lý cá, lóc xương cá.
Dựa theo quy trình giống hôm qua, trước tiên chiên cá, lại thêm gia vị dùng lửa nhỏ hầm nhừ.
Cố Tử Ý lại trở về phòng, tiếp tục công việc lớn của mình, nhưng hôm nay cố ý đặt một cái đồng hồ báo thức, sợ mình không cẩn thận lại ngủ đến chiều.
Cố Tử Ý nghỉ ngơi một lúc, thời gian cũng không sai biệt lắm, đi sang phòng bếp bên kia, đem canh cá nấu xong múc ra.
Bắt đầu nấu cơm, vừa vặn bên kia lại không cần dùng bếp lò, thời gian còn sớm, đầu bếp phòng bếp cũng liền đồng ý cho Cố Tử Ý dùng trước, Cố Tử Ý đem thịt đã ướp trước đó nấu, rồi sau đó lại xào một món khác.
Chờ đến khi đồ ăn bên này làm xong, bên kia nấu cơm cũng chín, đem đồ ăn bỏ vào hộp cơm, sau đó đi đến bệnh viện.
Nắng lúc này đang gay gắt, may mà Cố Tử Ý đã bôi kem chống nắng trước khi ra khỏi nhà.
Tay xách theo giỏ đựng hộp cơm, tay kia lại lấy một chiếc ô căng lên, cứ như vậy chạy vội vàng về phía bệnh viện.
Đến bệnh viện thì lại đổ đầy mồ hôi, nhưng lúc này cũng không rảnh để ý đến những chuyện đó.
Cánh cửa phòng bệnh không đóng, Cố Tử Ý liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Quân Trạch đang dựa vào đầu giường, đôi mắt nhìn về phía cửa, rất giống một đứa trẻ đang đòi ăn.
Cười khẽ tiến lên, đặt giỏ cơm lên bàn, mở nắp ra, Lâm Quân Trạch đã ngửi thấy mùi thịt, vẫn là món xào cay.
Còn tưởng rằng hôm nay có thể được ăn thịt do vợ làm, đang âm thầm tự hào thì ngay giây tiếp theo, Cố Tử Ý liền lên tiếng:
“Anh hiện tại còn đang dưỡng thương, những món ăn này cùng canh cá là dành cho anh, thịt thì để em ăn.”
Môi Lâm Quân Trạch đang cong lên một nụ cười nhưng sau đó lại cứng đờ, nhìn những món rau xanh mướt trước mắt cùng với canh cá, anh thực sự cảm thấy mình sắp nôn ra một con cá luôn rồi.
Anh nhìn Cố Tử Ý bằng ánh mắt đầy trách móc, Cố Tử Ý ngẩng đầu lên liền nhìn thấy biểu cảm này của anh, không khỏi bật cười:
“Anh hiện tại thích hợp ăn đồ thanh đạm hơn, nói nữa, thịt cá cũng là thịt mà.”
Lâm Quân Trạch thầm nghĩ, cái này có thể giống nhau sao?
Nhưng anh cũng biết mình hiện tại là người bệnh, dù có phản kháng thế nào cũng vô ích, đành im lặng không nói.
Cố Tử Ý múc một bát canh cá đưa cho anh: “Được rồi, anh uống chút canh trước đi, đây là em nấu lúc sáng sớm đó.”
Lâm Quân Trạch cũng không khách khí, nhận chén canh cá Cố Tử Ý đưa cho anh.
Canh cá được hầm thành màu trắng ngà, uống vào ngọt thanh, vị canh nồng đậm.
Một chút cũng không có mùi tanh của cá, rất tươi ngon.
Lại ăn một miếng thịt cá, mền tan trong miệng, anh cũng không biết là cá gì, xương rất ít, vị rất ngon.
Lâm Quân Trạch không phải lần đầu tiên uống canh cá do vợ mình nấu, nhưng thật đúng là không nghĩ tới vợ mình tay nghề có thể tốt như vậy, qua một lúc, một chén canh cá đã bị anh uống xong rồi.
Cố Tử Ý bên này lấy đồ ăn của mình ra, ngồi ở ghế dựa ăn cơm.
Thấy Lâm Quân Trạch uống canh cá xong rồi, cô liền đem đồ ăn của anh đặt ở trước mặt anh.
Thật là không có so sánh thì không có đau thương, anh ăn cải trắng nhạt nhẽo, Cố Tử Ý bên này ăn thịt tươm cả mỡ.
Lâm Quân Trạch nhìn chén của Cố Tử Ý rồi lại nhìn chén của mình, trong lòng nước mắt chảy phải kiềm cơn thèm thịt.
Đặc biệt là mùi thịt bên kia vẫn luôn quanh quẩn ở chóp mũi, đúng là dày vò.
Cố Tử Ý đương nhiên biết Lâm Quân Trạch đang nhìn cô, đừng hỏi, hỏi chính là cố ý.
Lâm Quân Trạch cố gắng ăn trong sự dày vò. Cố Tử Ý thu dọn một chút, nghĩ buổi chiều trời nắng quá gắt, cũng không tính hành xác mà trở về.
Vừa lúc phòng Lâm Quân Trạch ở là một căn phòng đơn, bên cạnh còn có một cái giường ngủ trống, phỏng chừng là để lại cho người nhà.