Chương 37: Con còn non lắm!

Khi Cố Tử Ý tỉnh dậy đã là ba giờ chiều. Kéo rèm cửa ra vẫn có thể cảm nhận được cái nóng ập vào mặt. Bụng đã phát ra tiếng kêu kháng nghị.

Sáng sớm chỉ uống một chén cháo, đến giờ này vẫn chưa có đồ ăn vào bụng, khó trách bụng có ý kiến, chắc là trong bụng đứa nhỏ kia cũng có ý kiến rất lớn.

Cố Tử Ý đột nhiên bừng tỉnh, ngồi bật dậy, hung tợn chỉ vào bụng: "Nhóc con, nếu con không ngoan thì đừng có trách mẹ bỏ đói con nhé."

Ai ngờ vừa dứt lời, bụng đã bị đá một cái, Cố Tử Ý "Ai da" một tiếng, "Còn có ý kiến à? Có tin con ra đây mẹ sẽ đánh mông con không?"

Cố Tử Ý tưởng rằng còn có thể chờ được đáp lại, kết quả không ngờ đợi nửa ngày, bụng cũng không có phản ứng.

Trong lòng chửi thầm: Tên nhóc này, cùng mẹ đấu, con còn non lắm!

Tam Bảo: Vô cùng nhỏ yếu bất lực, có chút muốn khóc.

Đầu óc trở nên nhanh nhẹn, lập tức liền nghĩ đến ăn gì, lúc này mình một mình, không gian cũng để rất nhiều đồ ăn đã làm sẵn, tùy tiện lấy ra là có thể ăn.

Rửa mặt một phen, cầm một lọ sữa chua và cơm cá lươn nướng từ không gian .

Miếng lươn tươi ngon rưới thêm nước sốt, Cố Tử Ý nhìn đến chảy nước miếng, không nói hai lời bắt đầu ăn.

Khi ăn xong cơm lươn nướng, sữa chua cũng uống đến ngụm cuối cùng, Cố Tử Ý thỏa mãn đánh một cái no bụng, đem rác sinh hoạt đặt ở không gian góc một cái thùng rác.

Ban đầu Cố Tử Ý nghĩ rằng từ không gian lấy ra một ít đồ vật, có bao bì thì không gian sẽ chất đầy rác rưởi, không ngờ trước đây có một lần đem rác đặt ở thùng rác, mấy ngày sau lại đến xem thì rác đã biến mất.

Không thể không nói, cái không gian tự động phân huỷ rác này thật đúng là vô cùng bắt kịp thời đại, có thể nói rất nhân tính hóa.

Ăn uống no đủ, ngồi đọc sách một lúc, trước khi trời tối thì tắm rửa sạch sẽ.

Ở thời đại này, sự thay đổi rõ ràng nhất chính là trời tối thì lên giường, việc gì cũng tranh thủ hoàn thành trước khi trời tối.

Buổi tối thường nằm trên giường suy nghĩ về cuộc đời, tuy nhiên lúc này Cố Tử Ý đang suy nghĩ về hai đứa nhỏ ở Triều thị.

Không ngờ chỉ ở chung một thời gian, mới rời đi một tuần đã nhớ bọn họ như vậy.

Đồ mình để lại cho mẹ Lâm hẳn là đủ để hai đứa ăn một thời gian, chắc là có đến đồ ăn lại quên mất người mẹ này ở một góc xó xỉnh nào rồi.

Nghĩ mãi cũng không biết khi nào đã ngủ thiếp đi...

Buổi sáng năm giờ, đồng hồ sinh học của Cố Tử Ý đúng giờ báo thức. Cô rời giường, rửa mặt chải đầu, chuẩn bị đi Cung Tiêu Xã gần đó xem có gì mua không.

Trước khi ra cửa, cô còn cố ý đi vào bếp mượn một cái rổ đi chợ. Cầm rổ trên tay, cô bước ra ngoài.

Năm giờ sáng, trời còn tối mờ.

Trên đường, không ít phụ nữ đều vội vàng đi về hướng Cung Tiêu Xã. Cố Tử Ý không cần hỏi đường, chỉ cần đi theo đám đông là có thể thấy một đám người đang vây quanh.

Cung Tiêu Xã mới mở cửa được một lúc, nhưng đã có một hàng dài người xếp hàng.

Cố Tử Ý đứng cuối hàng đợi đến lượt. Dù biết đến lượt mình chưa chắc đã mua được gì, nhưng cô vẫn muốn xem thử.

Nếu không mua được gì thì lúc đó lấy đồ từ không gian ra cũng coi như là "quang minh chính đại".

Khi Cố Tử Ý vừa xếp hàng, người phụ nữ đứng trước cô quay lại, đặc biệt nhiệt tình bắt chuyện.

“Cô gái, mặt mũi sáng sủa quá. Lần đầu tiên đến đây à?”

“Vâng, thím.” Cố Tử Ý cười đáp. Nhìn người phụ nữ này, cô biết là người địa phương nên cũng hỏi lại: “Thím, giờ này còn mua được thịt không?”

Người phụ nữ cũng không phụ lòng mong đợi của Cố Tử Ý, trả lời một cách dứt khoát:

“Cô đến muộn rồi, thịt chắc đã hết rồi. Chỉ còn lại xương, nội tạng gì đó, không đáng giá tiền.”

Cố Tử Ý nghe thấy có xương cũng thấy không tệ, có thể hầm canh xương sườn cũng được.

Cô cứ thế đi theo người phụ nữ trước mặt, hơn mười phút sau thì đến lượt mình.

Quả nhiên, chỉ còn lại một ít xương sườn và nội tạng. Những thứ này đều không đáng tiền, vì hiện tại mọi người đều thiếu mỡ, mua thịt đều chỉ chọn những miếng thịt béo.