Chỉ có cô con gái út của họ Lâm là Lâm Hiểu Lan vẻ mặt không chào đón, có chút âm dương quái khí nói: "Cơn gió nào mà đem chị dâu thổi đến thế."
Cố Tử Ý nhìn cô gái tầm hai mươi tuổi trước mắt với vẻ mặt đầy sự ghét bỏ và không chào đón trước mắt.
Cố Tử Ý tuy rằng không muốn cùng cô ta so đo, nhưng cũng không tính quá OOC*, dù sao thì trước đây cũng không thuận mắt nhau, đột nhiên thay đổi nói chuyện hoà thuận thì mới là kỳ quái.
*OOC là viết tắt của "Out of Character”, có nghĩa là "ra khỏi tính cách". Thường được dùng để chỉ những hành động hoặc lời nói của một nhân vật không phù hợp với tính cách của nhân vật đó trong tác phẩm gốc. Trong hoàn cảnh này ý của Cố Tử Ý là không muốn quá khác biệt so với tính cách của nguyên chủ
Cho nên Cố Tử Ý cũng nhìn Lâm Hiểu Lan không vừa mắt, hừ một tiếng. "Tôi tới tìm cha mẹ, liên quan gì đến cô? Cô em chồng như cô quản cũng nhiều thật nha."
Lâm Hiểu Lan tức giận vì bị Cố Tử Ý chọc giận, nói không suy nghĩ: "Nơi này là nhà của tôi, tôi không cho phép cô đến."
Cha Lâm bước vào sau đó, nghe thấy con gái nói vậy, không khỏi quát: "Lâm Hiểu Lan, con nói chuyện với chị dâu tư như thế vậy sao? Mau xin lỗi chị dâu tư ngay."
Lâm Hiểu Lan nghe thấy cha mình cũng bảo vệ người phụ nữ kia, tức giận đến dậm chân:
"Ai muốn xin lỗi thì xin lỗi đi. Hừ!"
Nói xong cũng không quan tâm đến vẻ mặt không vui của cha Lâm, liền chạy về phòng.
Mẹ Lâm nhìn thấy, cũng có chút bất đắc dĩ.
"Đứa nhỏ này, sao lại không hiểu chuyện như vậy."
Trong lòng mọi người đều lặng lẽ thêm một câu: "Đó còn không phải do mẹ quá nuông chiều sao?" Nhưng không ai nói ra.
Cố Tử Ý không mấy bận tâm, Lâm Hiểu Lan trong mắt cô chỉ là một đứa trẻ con, so đo những chuyện đó với cô ta làm gì? Cô cười nói với mẹ Lâm:
"Mẹ, không có gì đâu, Hiểu Lan còn nhỏ mà, lớn lên sẽ hiểu chuyện thôi!"
Mẹ Lâm không ngờ Cố Tử Ý lại nói như vậy, vui mừng cười cười, vội mời Cố Tử Ý ngồi lên ghế, Cố Tử Ý cũng không khách sáo, liền kéo theo Đại Bảo và Nhị Bảo, dọn ghế ngồi sang một bên, để lại bàn cho gia đình họ Lâm ăn cơm.
"Vợ thằng tư, ngồi xa như vậy làm gì? Lại qua đây ăn chút."
Mẹ Lâm gọi Cố Tử Ý xong, lại gọi Đại Bảo và Nhị Bảo, ba người đều ở nhà ăn no rồi, lúc này cũng thật sự ăn không vô, mẹ Lâm cũng không ép nữa.
Lâm gia đông hơn Cố gia, cho nên trên bàn đều là người lớn ngồi, mấy đứa trẻ lớn tuổi hơn thì gắp thức ăn xong đã xuống khỏi bàn, ngồi xổm trong sân ăn cơm.
Con trai nhà anh ba lớn hơn Đại Bảo và Nhị Bảo một tuổi, lúc này vẫn còn đang ngồi trong lòng mẹ nó ăn.
Cố Tử Ý tuy rằng trước đó đã phân gia, nhưng cũng coi như là xa gần có quan hệ, với gia đình vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp.
Anh cả Lâm Quốc Đống có hai đứa con, con gái lớn năm nay mười tuổi, đứa con trai năm tuổi.
Anh hai Lâm Quốc Bình có hai đứa song sinh, đều là con gái, năm nay sáu tuổi.
Anh ba Lâm Thanh Bách trong nhà chỉ có một đứa con trai, năm nay mới bốn tuổi.
Kế tiếp là anh tư Lâm Quân Trạch, hai đứa con trai sinh đôi, năm nay ba tuổi. Trong bụng còn có một đứa.
Cháu chắt của Lâm gia ở thời đại sinh như sinh heo con này, cũng không tính là nhiều.
Mấy đứa cháu trai mẹ Lâm và cha Lâm đều rất yêu thương, chỉ là Đại Bảo và Nhị Bảo ở xa, không chung một mái nhà nên có phần ít hơn.
Chị dâu cả Vương Anh nhà ở cách thôn Phúc Lâm có chút xa, đi đường phải mất nửa ngày.
Cố Tử Ý không tiếp xúc nhiều với Vương Anh, tuy nhiên cô cảm thấy đây là người thành thật, cụ thể thế nào thì tiếp xúc nhiều hơn mới rõ.
Chị dâu hai Lý Hồng Hà là một người khôn khéo, cũng có suy tính riêng.
Sinh đôi hai đứa con gái, chị ấy có chút quan niệm trọng nam khinh nữ, mấy năm nay vẫn luôn nỗ lực, muốn sinh đứa con trai nối dõi tông đường.
Chị dâu ba Lâm Thúy Vân, là người cùng thôn Phúc Lâm, cũng được xem là thanh mai trúc mã với anh Lâm, kết hôn được sáu năm, cũng chỉ có một đứa con trai.
Lúc này, dân quê coi trọng nhất là cái gì? Còn không phải là sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường kế thừa hương khói sao?
Ở đời sau còn phải suy nghĩ nhiều thứ phát sinh sau khi sinh con.
Trước phải băn khoăn về chi phí nuôi dưỡng và phải có điều kiện tốt nhất cho con. Còn bây giờ chỉ cần có thai thì sẽ sinh.
Không có cơm ăn cũng không thể không có con, có thể thấy được mọi người ở đây quan trọng con cái đến mức nào.
Theo ý của Cố Tử Ý, không có ngôi vị hoàng đế kế thừa thì sinh nhiều con làm gì?