Chương 22: Báo tin

Nói chuyện được vài câu, mới cùng mẹ Lâm mẫu nói đến chuyện Lâm Quân Trạch gửi điện báo, nói là bị thương, muốn có người sang chăm sóc.

Mẹ Lâm vừa nghe Lâm Quân Trạch bị thương, lập tức liền đứng ngồi không yên.

"Thằng tư bên kia nói thế nào? Không có việc gì chứ? Có bị thương nặng không?"

Liên tiếp ba câu hỏi khiến Cố Tử Ý ngơ ngẩn.

Cố Tử Ý thật ra biết cốt truyện, nhưng lúc này cũng không tiện nói với mẹ Lâm rằng Lâm Quân Trạch bị thương nặng như thế nào, kẻo bà lo lắng quá mức.

Vì vậy chỉ có thể trấn an mẹ Lâm: "Không có gì to tát, mẹ không cần lo lắng. Chỉ là chân bị thương nhẹ, để người nhà chúng ta đi chăm sóc một thời gian."

Mẹ Lâm nghe thấy Lâm Quân Trạch bị thương không nặng, cũng mới hơi yên tâm.

Lại nghĩ đến Cố Tử Ý hiện tại đang mang thai, cũng không thích hợp đi tàu xe mệt mỏi đến quân đội, bản thân bà lại chưa ra khỏi nhà bao giờ, trời xa đất lạ, ra cửa cũng thực sự có chút không yên tâm.

Cuối cùng quả táo cũng không ăn, đứng dậy vỗ vỗ lên người mình: "Không được, mẹ phải trở về bàn bạc cùng cha con xem nhà chúng ta ai sẽ đi chăm sóc thằng tư mới được."

Cố Tử Ý còn chưa kịp phản ứng, mẹ Lâm đã ra khỏi nhà. Cố Tử Ý nhìn dáng vẻ hấp tấp của mẹ Lâm như vậy, không khỏi có chút bất đắc dĩ.

Bây giờ trở về thì cha Lâm không phải vẫn chưa tan làm sao? Trở về cũng không thấy người!

Lại nói mình cũng còn chưa nói xong đâu, vốn đang tính lấy mấy quả táo cho mẹ Lâm mang về.

Định bụng tối nay cơm nước xong lại qua Lâm gia một chuyến, xem cha Lâm nói thế nào.

Bây giờ bốn giờ hơn, cũng sắp đến giờ làm cơm chiều. Cố Tử Ý bảo hai đứa nhỏ ở sân chơi, quả táo còn chưa ăn xong, Cố Tử Ý liền vội vàng mang đi. Sợ hai đứa nhỏ không ai trông chừng, ăn no căng, buổi tối lại ăn không được.

Vào phòng bếp, sợ quả táo bị oxy hóa, dứt khoát liền ném vào trong không gian, dù sao để trong không gian có thể giữ tươi được lâu dài, liền bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Dạo gần đây buổi tối thường uống cháo cho dễ tiêu hóa.

Nên buổi tối cũng không ăn uống gì nhiều.

Cố Tử Ý nghĩ để bổ sung dinh dưỡng cho hai đứa nhỏ, liền chuẩn bị tối nay làm mì thịt bò, vừa vặn trong không gian còn có rất nhiều mì sợi đãlàm sẵn, chỉ cần nấu chín, thêm chút thịt bò là được.

Đơn giản dễ làm mà lại bổ dưỡng.

Đi vào bếp, Cố Tử Ý liền từ không gian lấy ra mì sợi, nấu chín, vớt ra, rồi đặt sang một bên để qua nước lạnh.

Bước tiếp theo là làm nước dùng thịt bò.

Nước dùng thịt bò thông thường phải ninh xương bò và hầm trong vài tiếng đồng hồ mới có thể ra vị ngon.

Nhưng hiện tại thời gian có hạn, Cố Tử Ý cũng chỉ lấy thịt bò đã ướp sẵn, thêm chút gia vị, nấu một nồi nước dùng có màu sắc và hương vị đầy đủ.

Sau đó, lại cho mì sợi đã qua nước lạnh vào nồi nấu, đun thêm vài phút thì vớt ra.

Hai đứa trẻ, có thể là do nguyên chủ trước đây không tỉ mỉ, nên hiện tại sau khi ăn mấy bữa cơm do Cố Tử Ý nấu, mỗi ngày đến giờ ăn cũng không chạy ra ngoài chơi, nhiều lắm cũng chỉ chơi ở cửa nhà.

Nghe thấy mùi hương, lập tức chạy về nhà.

Giống như trong nhà có thứ gì đó quý giá đang chờ đợi vậy.

Đối với Đại Bảo và Nhị Bảo, trong nhà không phải là có thứ gì đó quý giá sao? Mấy ngày nay mẹ nấu cơm đều bỏ thêm dầu và thịt, đã sớm khiến hai anh em mê mẩn.

Hai đứa cũng rất tự giác rửa tay sạch sẽ, chạy đến bếp. Cố Tử Ý vừa mới đem bàn ăn trong bếp dọn ra ngoài.

Mùa hè thời tiết nóng bức, nấu cơm một cái là cả bếp như lò hấp.

Cố Tử Ý cũng không muốn ăn cơm ở nơi nóng bức như vậy, nên đã dọn bàn ăn ra ngoài sân.

Như vậy nhiệt độ sẽ giảm xuống, thỉnh thoảng còn có gió thổi vào. Ăn cơm cũng không quá nóng bức.

Cố Tử Ý đặt bàn ăn xuống, bảo hai đứa trẻ tự đi dọn ghế. Cố Tử Ý muốn hai đứa từ nhỏ đã hình thành thói quen độc lập, tự mình làm việc của mình.

Vì vậy, khi có khả năng, cô cũng sẽ giao cho bọn họ một số việc làm. Cô coi đó là rèn luyện.

Hai anh em có đồ ăn đều rất tích cực.

Họ chạy vội vào bếp, mỗi người cầm ghế nhỏ của mình rồi chạy ra ngoài.

Cố Tử Ý cũng vừa bưng mì bò lên bàn. Hai người đón nhận rồi bắt đầu ăn.

Trước kia, Cố Tử Ý ăn cơm thì chỉ cho mỗi người một đôi đũa, cũng không quan tâm chúng có thể ăn được hay không.

Nhưng sau đó, cô phát hiện hai đứa nhỏ vẫn chưa biết dùng đũa ăn cơm, cầm đũa cũng không biết kẹp.