Chương 20: Thu bảo vật

Cửa trạm thu mua có một cánh cửa sắt hé mở, bên dưới gốc cây một người đàn ông chừng bốn năm mươi tuổi đang ngồi.

Lúc này ông ta đang phe phẩy quạt lá dừa, bên cạnh bàn còn có ấm trà.

Cố Tử Ý đẩy cửa đi vào, người đàn ông cũng không phản ứng nhiều, chỉ liếc nhìn qua, bảo Cố Tử Ý tự mình xem, rồi lại tiếp tục uống trà.

Cố Tử Ý quét mắt một vòng, trong sân trải một tấm vải, đồ vật đều nằm rải rác trong sân.

Bên trong có những chiếc giường bị chặt chân, bàn ghế, và một ít ghế gỗ hoa lê.

Nhưng lúc này đã bị hư hỏng tơi tả.

Cố Tử Ý cũng không xem những thứ đồ lớn đó, dù sao mục tiêu quá to, cũng không thể trắng trợn bỏ vào không gian.

Phía sau sân còn có mấy gian nhà gạch gỗ liền nhau, bên trong có đặt một ít sách vở, đồ sứ.

Cố Tử Ý liền chuyển mục tiêu sang mấy gian nhà đó, sau khi tìm kiếm một phen, Cố Tử Ý ở vị trí góc tìm được một cuốn sách trung học.

Hiện tại là năm 1975, đợi đến năm 1977 khôi phục thi đại học, Cố Tử Ý nhất định sẽ đi tham gia thi đại học, năm đó sinh viên tốt nghiệp đều sẽ được phân công công tác, tuy Cố Tử Ý cũng không có tính toán đi làm tại đơn vị phân công của nhà nước.

Nhưng dù ở thời đại nào, làm gì thì bằng cấp cũng là một thứ cần thiết.

Đời trước, thi đại học không nhớ đã qua bao nhiêu năm, Cố Tử Ý cũng không biết những kiến thức đó còn nhớ rõ bao nhiêu.

Vừa hay nhìn thấy những tài liệu ôn tập này, Cố Tử Ý dứt khoát cầm lấy, ở nhà dưỡng thai cũng thuận tiện ôn tập một chút, chuẩn bị cho năm 1977.

Lật đi lật lại, Cố Tử Ý ở bên cạnh sách vở nhìn thấy một bộ tranh được cuộn lại, mở ra vừa thấy, thật là một món đồ tốt!

Đây không phải là bức tranh thuỷ mặc của Tề lão tiên sinh sao? Ở đời sau từng được bán với giá trên trời.

Tuy Cố Tử Ý không hiểu tranh, cũng không thể lý giải ý cảnh mà những nghệ sĩ đó muốn thể hiện. Nhưng dựa theo những giao thiệp của trưởng bối đời trước, bức tranh này quả thật là một kiệt tác.

Cố Tử Ý có thể dự đoán giá trị của bức tranh này ở đời sau. Nghĩ đến lại thấy vui vẻ…

Cố Tử Ý quay đầu nhìn lại, thấy người đàn ông kia nhắm mắt lại không để ý bên này, bèn cuộn bức tranh lại, liếc nhìn xung quanh rồi thu vào không gian.

Sau đó, cô tiếp tục lục lọi và tìm được một số đồ vật có giá trị và ý nghĩa trong tương lai.

Nếu nói nơi này có rất nhiều bảo vật có thể nhặt của hời, Cố Tử Ý nhìn một vòng thì thấy thực ra không có như tiểu thuyết nói.

Những đồ tốt, binh lính đã cướp đoạt mạng đập hết rồi, còn lại chỉ là một số đồ không đáng giá.

Cố Tử Ý cũng không để ý, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, bèn thu vào không gian một số đồ vật tương đối nhạy cảm, bên ngoài chỉ cầm một cái chậu rửa mặt đã rỉ sét đựng một tá thư.

Thư tịch đều tính theo cân, một tá thư như vậy chỉ có ba mao tiền. Cộng thêm một cái chậu rửa mặt, tổng cộng bốn mao tiền.

Cố Tử Ý trả tiền rồi đi ra khỏi trạm thu mua, đi đến hướng giao lộ nơi xuống xe buổi sáng. Ở đó cũng đã có mấy người phụ nữ đang đợi.

Trên đường trở về, Cố Tử Ý tìm một chỗ vắng vẻ, rồi đem một số đồ vật vào không gian.

Trong tay cô chỉ xách theo mấy quyển sách và đeo một chiếc túi bố màu xanh đen, bên trong không nhìn thấy rõ ràng là gì, chỉ nhìn thấy phồng lên.

Cố Tử Ý vừa đi đến giao lộ, những người phụ nữ lập tức nhìn về phía cô.

Dù Cố Tử Ý sau khi xuyên qua đã cố gắng trang điểm mộc mạc một chút, nhưng gương mặt này thực sự rất xinh đẹp.

Hơn nữa trong thôn có một số lời đồn, nên ánh mắt của những người phụ nữ nhìn Cố Tử Ý có chút ý tứ sâu xa.

Cố Tử Ý đương nhiên biết ánh mắt đầy ý tứ của họ, đang nghĩ cách để tẩy trắng cho mình.

Vừa lúc, thím Lưu kéo Cố Tử Ý buổi sáng cũng ở đó, bèn bắt chuyện với cô.

Nhìn thấy Cố Tử Ý cầm theo thư, thím Lưu hỏi: “Vợ lão tứ, sao lại mua nhiều sách như vậy?”