Chương 13: Bị thương

Hiện tại thời tiết nóng, bánh bao thịt không thể để lâu, mẹ Cố lập tức quyết định buổi trưa chỉ xào một món ăn, một chút cháo ăn với bánh bao thịt là được.

Hiện tại đang là mùa trồng trọt vụ hè, thời tiết nóng, sức lực tiêu hao cũng lớn, mẹ Cố thật ra không tiếc cho đàn ông trong nhà ăn để bổ dưỡng thân thể.

Ngày thường cũng đều sẽ cho thêm chút mỡ, cho thức ăn đậm đà hơn.

Đem gạo đã vo sạch cho vào nồi nấu, trên nồi lại đặt một cái giá hấp, như vậy cháo nấu chín, bánh bao cũng sẽ nóng.

Đuổi hai con dâu ra khỏi phòng bếp. Mẹ Cố trước sau liền đem bữa trưa làm xong.

Không lâu sau, cả nhà họ Cố đã trở về ăn cơm, Cố Tử Sâm ở cửa đã ngửi thấy mùi, chưa vào cửa đã bắt đầu gọi:

“Mẹ, trưa nay làm gì, con sao ngửi thấy mùi bánh bao thịt thế?”

Mẹ Cố vừa mới mang đồ ăn ra khỏi phòng bếp, nghe thấy tiếng kêu quát quát của đứa con trai nhỏ, tức giận mắng: “Mũi chó của mày, nghe thấy ăn là tươm tướp.”

“Mẹ, trưa nay thật sự ăn bánh bao thịt sao?”

Cố Tử Lâm bước vào sau lưng cũng không nhịn được hỏi, chủ yếu là hương vị này thật sự quá hấp dẫn người.

Mẹ Cố đem đồ ăn bưng lên bàn, bên kia Lâm Tú Mai cũng bưng bánh bao thịt nóng hổi ra, những chiếc bánh bao thịt trắng bóng.

Mấy đứa trẻ nhìn liền không rời đi. Trẻ con thì còn đỡ, lớn một chút biết hương vị bánh bao thịt thì miệng thèm chảy nước miếng.

Cố gia vẫn không đông bằng Lâm gia, anh cả Cố Tử Mộc kết hôn mười năm, con trai lớn đã chín tuổi, con gái năm nay sáu tuổi, con trai út mới ba tuổi.

Em trai Cố Tử Lâm, cũng là chồng của Lâm Tú Mai, hai vợ chồng kết hôn được bốn năm năm, lần này mới có đứa con đầu tiên.

Và Cố Tử Sâm cũng chính là em trai của Cố Tử Ý, rất thân thiết với chị gái, năm nay mới mười ba tuổi, vẫn đang đi học, gần đây vì vụ hè trồng cây, trường học bên thôn cũng đều nghỉ, để cho đứa trẻ giúp đỡ trong nhà kiếm điểm công.

Cho nên, so với Cố gia, dân số Lâm gia nhiều hơn.

Cha Cố đi sau lưng tiến vào, thấy cả nhà đều đang ngồi trong sân, liền kêu mọi người rửa tay trước, mọi người đều lên tiếng, rất nhanh cả nhà liền ngồi vào bàn.

Cha Cố biết sáng nay vợ mình đi đến thôn Phúc Lâm thăm Cố Tử Ý, lại nhìn thấy bánh bao thịt trên bàn, liền biết là cô con gái hư hỏng của mình đưa, cũng không nói gì.

Cố Tử Ý đưa bánh bao vừa vặn đủ cho mỗi người một cái, tuy rằng cha Cố cũng là đại đội trưởng, nhưng những thứ như bánh bao và thịt một năm cũng chỉ có ngày Tết mới ăn được một lần, dù sao thời này cũng khổ cực, cho là trong nhà có chút dư dả, cũng là chia ra nhiều người ăn.

Sau khi ăn xong một cái bánh bao thịt, từ người lớn hay trẻ em, trên mặt đều là vẻ mặt thỏa mãn. Cả nhà ăn bữa cơm này đều vui sướng không thôi.

Cố Tử Sâm ăn xong vẫn chưa đã thèm, cảm thấy mình nếu không có việc gì thì có thể đến chỗ chị gái nhiều hơn, chắc có thể kiếm chút đồ tốt.

Cả nhà ăn xong, nghỉ ngơi một chút, rồi bắt đầu làm việc, đi chơi.

Mẹ Cố đợi đến không còn nắng nữa, thì lại mang theo nhiệm vụ vĩ đại của mình ra ngoài cùng những bà hàng xóm tám lạng nửa cân “nói chuyện”.

Ở một bệnh viện xa Triều Thị hàng ngàn cây số, trên giường bệnh một người đang nằm được băng bó kín mít như xác ướp.

Nhìn thân hình, có thể thấy đó là một người đàn ông cao lớn. Chỉ chừa một đôi mắt ở bên ngoài, nhưng lúc này đôi mắt lại nhắm chặt.

Bên cạnh giường có hai người đàn ông mặc quân phục, khí chất quân nhân toát ra.

Người lớn tuổi hơn nhìn mắt người đàn ông trên giường: "Gửi điện báo về nhà Tiểu Lâm thế nào rồi?"

Người đàn ông trung niên bên cạnh đáp: "Đã gửi điện báo khẩn cấp rồi, dự đoán ngày mai sẽ có thể nhận được tin tức."

Người đàn ông lớn tuổi gật đầu, dặn dò người ta chăm sóc chu đáo, rồi mở cửa đi ra ngoài.

Chỉ còn lại người đàn ông trung niên thở dài một tiếng không thể phát hiện, đáy mắt tràn đầy tiếc nuối.

Người đàn ông trên giường lúc này vừa tỉnh lại, dường như bị ánh sáng bên ngoài lóe một chút, hơi nhắm mắt lại, một lúc lâu mới mở ra lần nữa, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh giường, gọi một tiếng "Đoàn trưởng."

Vì thời gian dài không nói chuyện, một khi mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn.

Người đàn ông trung niên chính là Trịnh Quang Huy, cũng chính là Trịnh đoàn trưởng.

Thấy người trên giường tỉnh lại, vội vàng tiến lên, rót một chén nước, cẩn thận đút cho người trên giường.

Người đàn ông trên giường không phải ai khác, chính là chồng của Cố Tử Ý, Lâm Quân Trạch.