Chử Hi vừa nghe đã cảm thấy không thích hợp, cô đã ở trong đội sản xuất lâu như vậy cũng không ai cảm thấy cô có vấn đề, sao đang yên đang lành sắp đón năm mới đột nhiên lại có chuyện, cũng không trách cô nghĩ nhiều, cuối năm chính là lúc đại hội tuyên dương, dù là những năm bảy mươi hay là đời sau, đơn vị hay là công ty, đều hận không thể nhanh chóng làm ra thành tích, nếu mấy người đó muốn túm cơ hội này không buông, vậy cũng không phải là chuyện tốt gì.
Nhịn không được nhíu mày lại, cảm thấy có người muốn gây khó dễ cho nhà họ Lận, nhưng Chử Hi vẫn vỗ đầu Hữu Khánh, an ủi nó: "Không sao đâu, có chị dâu ở đây, sợ cái gì, đi, chị trở về nhìn xem."
"Vâng."
Nghe thấy giọng điệu nhẹ như mây gió của Chử Hi, Lận Hữu Khánh lập tức được trấn an, ở trong lòng nó, chị dâu là người lợi hại nhất nhà nó, có cô ở đây, chuyện gì cũng không cần sợ.
Rất có ánh mắt nhận lấy giỏ trên cánh tay Chử Hi, còn săn sóc vươn tay đỡ cô.
Chử Hi không biết suy nghĩ của Hữu Khánh, thế nhưng, cô quả thật không làm cho em trai fan cuồng thất vọng.
Một đường trở về nhà, Chử Hi nhìn thấy nhân vật lớn trong miệng Hữu Khánh.
Ba người này quả thật trông không bình thường, quần áo quân đội màu xanh lá trên người làm có hơi giống quân trang, nhưng lại không đậm bằng quân trang, nhưng xem ra cũng không phải thứ người thường có thể mặc, mấy người mẹ Lận cũng không ngốc, cho nên đối mặt với ba người này, miệng kín như bưng, cũng sẽ không nói gì, tới tới lui lui chỉ có hai câu tội nghiệp đáng thương.
"Đó là vợ của con tôi."
"Không phải mua, chúng tôi đưa lễ hỏi mà."
Người ta hoàn toàn không phản ứng bà ta.
Ngược lại Chử Hi trở về, ba người mang vẻ mặt nghiêm túc tung vài vấn đề, "Lúc nào thì cô bị mua đến nhà họ Lận?"
"Có từng bị bạo lực hay không?"
"Người giật dây là ai?"
"Chử Tam Ni, chúng tôi hy vọng cô trả lời chi tiết, yên tâm, cô không có chuyện gì đâu, sau khi chúng tôi biết rõ ràng sẽ đưa cô về nhà…"
Mấy vấn đề này gần như đã định tội nhà họ Lận, sợ tới mức đám người mẹ Lận mặt mày trắng càng thêm trắng, sợ Chử Hi nói lời không tốt.
Ngược lại vẻ mặt Chử Hi bình tĩnh, không vội không vàng trả lời, "Tôi tái giá vào nhà họ Lận, đầu tháng bảy năm nay vào cửa."
"Mẹ chồng tôi bọn họ đối đãi với tôi tốt lắm."
"Đưa cho hai trăm đồng lễ hỏi, mẹ chồng cũ và mẹ tôi cũng đồng ý rồi, qua mấy ngày này chồng tôi sẽ trở lại, không có chuyện buôn người."
Nhưng ba người này dường như cũng không hài lòng với những đáp án này, chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: "Chúng tôi biết tình huống của cô, hy vọng cô đừng giấu diếm, những cô gái bị bán giống như cô rất nhiều, nếu không ai đứng ra, sau này sẽ có càng nhiều cô gái gặp phải những chuyện này, chúng tôi hy vọng cô dũng cảm một chút."
Người bên cạnh cùng khuyên bảo: "Nếu cô lo lắng bị người trả thù, hoàn toàn không cần thiết, chỉ cần cô nói ra, chúng tôi sẽ trợ giúp cô, còn có thể liên hệ Hội Liên hiệp Phụ nữ thu xấp một công việc ở nhả xương trên thị trấn cho cô, thoát khỏi nơi này…"
"Không được, các người có ý gì? Vợ con tôi đã mang thai, các người còn muốn đưa con bé đi sao?" Mẹ Lận gấp đến mức lên tiếng.
Lo lắng Chử Hi bị bọn họ thuyết phục.
Nhà xưởng đó bao nhiêu người muốn đi.
Ba người đàn ông mặc quần áo quân đội màu xanh lá nghe thấy mẹ Lận ngăn cản, sắc mặt lập tức trầm xuống, khi đang chuẩn bị khuyên nữa, nào biết chợt nghe thấy cô gái trẻ tuổi đối diện bất đắc dĩ cười với bọn họ, "Các anh từ từ, tôi cho các anh xem cái này."
Nói xong cũng không quan tâm phản ứng của ba người, xoay người đi vào phòng mình, mẹ Lận còn tưởng rằng cô muốn chạy, ý đồ vươn tay kéo lại, "Con muốn làm gì? Con đi thật sao?"
Chử Hi không để ý mẹ Lận, quay về phòng cầm một bức thư ra, sau đó trên mặt treo nụ cười xấu hổ, ngại ngùng nói: "Đây là chồng tôi viết cho tôi."
Ngẩng đầu giải thích với bọn họ: "Chồng tôi ở bên ngoài tham gia quân ngũ, tình huống của hai chúng tôi có hơi đặc biệt, theo lý chúng tôi có lẽ đều vào trong sổ hộ khẩu, nhưng hết cách rồi, anh ấy không có thời gian ở nhà, vẫn kéo dài tới hiện tại, tôi thực sự không phải bị mua."
"Chồng tôi tốt với tôi lắm, có thể gả cho anh ấy vui mừng còn không kịp, làm sao nghĩ muốn thoát khỏi nơi này, đừng nói là vào nhà xưởng, cho tôi núi vàng núi bạc tôi cũng không đi, sang năm tôi sẽ theo quân, nếu các anh không tin, chờ chồng tôi trở về các anh có thể lại đây hỏi anh ấy."
"Ý tốt của các anh tôi nhận, nhưng đây thật sự là hiểu lầm, thấy các anh ăn mặc, chắc rằng không phải người thường, cũng không biết ai to gan như vậy, ngay cả các anh cũng dám trêu cợt, làm hại các anh chạy uổng công một chuyến."