Chương 5: Thư 2

Trong đầu Chử Hi có chút ký ức về nguyên thân, nhưng suy cho cùng cô chiếm thân thể của người ta, không nên đánh giá hành động của cô ta.

Chỉ có thể nói rằng, bây giờ mình đã là vợ trước của Lân Tông Kỳ, đương nhiên không thể “thoái vị nhường chức” một cách đơn giản thế được. Chử Hi nghĩ đến vẻ mặt chanh chua của mẹ chồng, hai mắt cô sáng lấp lánh.

Đóng cửa lại, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo mới, sau khi đổ nước đi thì bỏ quần áo bẩn vào trong bồn, sáng mai sẽ giặt giũ sau.

Trời đã tối rồi, Chử Hi ngồi trên giường ăn trứng, sau khi ăn xong cô uống hai ngụm nước rồi nằm xuống ngủ. Nông thôn ở thập niên 70 cũng đừng mơ đến bất kỳ loại hình giải trí nào, lúc này ngay cả dầu hỏa để thắp đèn còn không có. Chử Hi cũng không biết bây giờ là lúc nào, cô nghĩ nhiều nhất cũng tầm tám giờ hơn, theo thói quen sinh hoạt trước kia của cô, bây giờ còn có thể xem thêm hai bộ phim điện ảnh.

Nghe âm thanh mấy con muỗi vo ve bên tai, Chử Hi sờ sờ mùng trên mép giường, xem thử đã ép chặt hay chưa.

Hiện tại là giữa tháng bảy, thời tiết rất nóng, những thứ gì có thể lấy ở nhà họ Chung cô đều đã lấy, bao gồm cái mùng này - của hồi môn lúc trước nguyên thân gả cho Chung Thuyên Tử. Chiếc mùng kiểu cũ, làm bằng lụa trắng, vừa dày vừa kín gió, cũng may trong núi nhiều cây, buổi tối sẽ mát mẻ hơn một chút.

Chử Hi nằm trên giường trở mình, trong lúc nhất thời không ngủ được, trong đầu nghĩ lung tung hết cả. Cô nghĩ tới lúc trước, khi bản thân đang nổi đình đám, nghĩ tới cảm xúc tuyệt vọng lúc bị gia đình bạn trai cũ bức đến đường cùng, lại nghĩ tới ông nội của bạn trai cũ cô chưa từng gặp mặt - cũng chính là người chồng trên danh nghĩa của cô bây giờ. Chử Hi đã xem qua ảnh chụp của anh, chỉ có nửa người, mặc quân trang, ngũ quan rất tuấn mỹ, giá trị nhan sắc không hề thua kém bất kỳ nam minh tinh đang nổi nào.

Cô nghe được thông tin của người này từ trong miệng những người khác, bọn họ đều nói người đàn ông này rất tốt, quan tâm anh em, tính tình dịu dàng, cần cù khắc khổ...

Trong lòng bỗng nhiên nóng lên, đột nhiên cô cảm thấy lúc trước bản thân trăm phương nghìn kế quyến rũ cháu trai của anh, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, không bằng bây giờ trực tiếp bắt lấy trái tim người đàn ông này.

Cứ suy nghĩ mãi, cũng không biết cô thiếp đi từ lúc nào.

Một đêm vô mộng.

Trời còn đang hửng sáng, trong viện đã vang lên âm thanh ồn ào, có tiếng đi đường, tiếng nói chuyện, còn có cả tiếng kêu cục tác của mấy con gà. Chử Hi còn chưa đứng dậy đã có người chạy đến trước cửa phòng của cô, đập cửa ầm lên.

Ngay sau đó trong viện vang lên giọng chửi mắng của mẹ Lận: “Trời đánh thứ như mày, sao lại cưới về nhà một đứa con dâu lười như thế? Hai trăm đồng tiền của bà mày tất cả đều đổ sông đổ bể, thế mà lại vớ phải một quả phụ, nhà họ Chung chúng mày là đồ không có lương tâm, cũng không sợ thiên lôi đánh xuống sao…”

Chử Hi mở cửa trong tiếng mắng chửi của mẹ Lận, mấy ngày nay ngày nào cũng nghe, bây giờ cô đã có thể mặt không đổi sắc, nghe tai này lọt tai kia.

Vuốt lại mái tóc, nhìn mẹ Lận xong cô liếc mắt nhìn cái bồn, sau đó vòng qua người bà ta đi xuống bếp.

Trong mắt Chử Hi, mẹ Lận cũng không mấy tức giận, có thể cảm nhận được, bà ta không quá ác cảm với cô. Bà ta cũng chỉ ngứa miệng mà thôi, nhà họ Chung dùng một quả phụ để lừa hôn, thay vì nói đau lòng cho Lận Tông Kỳ còn không bằng nói rằng bà ta cảm thấy buồn bực vì việc này đã hủy hoại thanh danh của bà ta. Cho con nuôi của mình cưới một quả phụ, truyền ra ngoài đương nhiên khó nghe, nhưng điều chân chính chọc bà ta tức giận có lẽ vẫn là hai trăm đồng tiền lễ hỏi kia.

Bây giờ tiền lễ hỏi kia ở trong túi của cô, người được lợi chính là cô, cho nên mẹ Lận mắng gì cô cũng không thèm để bụng.

Mẹ Lận thấy cô không có phản ứng gì, trong lòng càng cảm thấy tức giận, ở sau lưng cô hung hăng trừng mắt, trong miệng lại khinh khỉnh nói: “Ồ, đại tiểu thư dậy rồi sao? Sao không ngủ thêm chút nữa, có muốn lát nữa tôi mang cơm đến tận giường đút cho cô không?”

“Ai da, thật đúng là cùng một thân phận nhưng hai số mệnh, nhớ năm đó tôi nào có số hưởng như vậy? Trời chưa sáng đã phải dậy làm việc, buổi tối đến nửa đêm còn không được ngủ, sao có thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp như này…”

Lời còn chưa nói xong, cửa phòng bên cạnh phòng bếp đã bị người dùng sức mở ra: “Mẹ, mẹ có thấy phiền không? Mới sáng sớm đã ầm ĩ cả lên, còn để người khác ngủ không?”

Người đó đầu bù tóc rối, một khuôn mặt xấu xí, khiến khuôn mặt ban đầu đã có vẻ khắc nghiệt càng có chút khó gần.