Vì thế sau khi Chử Hi trở lại nhà mẹ đẻ, mẹ Chử hận không thể lấy ra tất cả thứ tốt trong nhà đưa cho cô, giữa trưa vừa trứng vừa thịt, thịt là do hồi sáng cha Chử xếp hàng ở liên xưởng thịt mua, xếp ba ngày mới đợi được một miếng thịt ngon, vốn mẹ Chử cũng dự định gọi Chử Hi về ăn bữa cơm, bà cũng không phải người hào phóng, bà cam lòng cho con gái ăn thịt nhưng cũng luyến tiếc cho người nhà họ Lận ăn.
Nghĩ đến vài ngày trước cho thằng con út nhà họ Lận ăn ba chén trứng nước đường, bây giờ còn tiếc không thôi, lúc ấy cũng là vui quá hồ đồ, hời hết cho thằng ngốc đó.
Buổi trưa Chử Hi ăn canh mướp trứng, thịt xào khoai tây.
Bởi vì có thịt, cho nên trong đồ ăn đều có dầu, đồ ăn có dầu đều ngon, gần đây nhà họ Lận không để cô nấu cơm, trong đồ ăn không có vị gì cả, nhưng khi so sánh với làm việc, cô tình nguyện ăn ít đi một chút.
Hơn phân nửa trứng gà và khoai tây đều vào trong bụng cô, Lục Ni ở bên cạnh cũng không rảnh ghen tị, đũa gắp không ngừng, mẹ Chử thấy vậy nổi giận, lấy đũa gõ cô, "Quỷ chết đói đầu thai à, chị con mang thai đó."
Lục Ni nghe xong cũng không sợ, trực tiếp nghểnh cổ lại, "Đám chị cả các chị ấy mang thai cũng không thấy mẹ mua thịt."
"Hừ…"
Sắc mặt mẹ Chử ngượng ngùng, trừng mắt nhìn cô bé một cái không nói gì.
Chử Hi rất có đặc tính làm đóa sen trắng, làm nũng nói: "Mẹ, Lục Ni còn nhỏ, tính tình trẻ con, có lẽ là rất lâu không có thịt, sau này mẹ ở nhà thương con bé nhiều một chút."
Xong rồi còn gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén Lục Ni, "Ăn đi, sau này chị ba trở về nhiều hơn."
Lời nói ra tức chết người không cần đền mạng.
Có ý gì?
Khoe ra cô được mẹ thiên vị hả?
Lục Ni nghe xong, trợn mắt thật to xem thường Chử Hi, còn nhe răng.
Đã lập gia đình rồi còn đáng ghét như vậy.
Chử Hi lè lưỡi với cô bé, sau đó lại gắp một miếng thịt cho cha Chử mẹ Chử,
"Cha mẹ, cha mẹ cũng ăn đi, chỉ cho chúng con ăn, con nhìn mà đau lòng."
"Ôi trời, con cái đứa nhỏ này."
Mẹ Chử thấy Tam Ni thương mình, trên mặt đều sắp cười ra hoa, "Cũng là con hiểu chuyện, không uổng công mẹ thương con."
Thuận tiện trừng mắt nhìn Lục Ni một cái, "Học theo chị con đi."
Cha Chử cũng kích động, cầm đũa lên mà run rẩy.
Bĩu môi, cảm thấy khoảng thời gian này không gặp, chị ba của cô bé lại tâm cơ hơn rồi.
Nhưng chị ba tâm cơ vẫn là chị ba vừa lười biếng vừa yếu ớt đó của cô bé, ăn cơm xong thì nhìn thấy cô lấy vải từ trong giỏ ra, đẩy đến trước mặt mẹ Chử.
"Mẹ, mẹ may cho con hai bộ quần áo nhé."
"Cái xám may áo sơmi, đen thì may quần, làm hai bộ, con gầy, có thể may nhỏ một chút, còn lại làm một bộ cho Lục Ni đi."
"Màu trắng là may cho đứa nhỏ, làm ba bộ, con vẽ rồi, mẹ làm theo cái đó, vải dư thì làm tã."
Mẹ Chử thật cẩn thận vuốt vải trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Chử Hi, hạ giọng hỏi: "Con lấy vải đâu ra vậy?"
Chử Hi nghe xong đắc ý, bóc quả cam trong tay ăn, thấy Lục Ni bên cạnh lén vươn tay vào trong giỏ lấy, mắt sắc lấy tay vỗ một cái, "Đồ ăn của cháu em."
Sau đó keo kiệt bẻ ra một nửa quả cam đưa cho cô bé.
Lục Ni cũng không tức giận, ngược lại nhanh chóng nhận lấy nhét vào trong miệng, giống như sợ cô đổi ý.
Chử Hi đắc ý ngẩng đầu nhìn mẹ Chử, "Chồng con cho con, không cần làm gì làm sao có thể chừa lại cho mẹ và anh em gái anh ấy dùng chứ? Vậy còn không bằng cho Lục Ni, ít nhất Lục Ni còn nghe con nói."
Lục Ni ngồi ở bên cạnh trợn trắng mắt.
Nhưng nghĩ đến vừa rồi chị ba nói vải còn lại làm cho cô bé một bộ quần áo, lại cảm thấy chị ba còn rất tốt với mình.
Phải, tốt bỏ xa chị hai chị năm.
Mẹ Chử vừa nghe vậy, cảm thấy cũng có lý, tính sao cũng cảm thấy con rể thân thiết với nhà bọn họ hơn.
So với cho em trai em gái của con rể hờ, còn không bằng cho Lục Ni nhà bọn họ, đều là chui ra từ trong bụng bà, cũng không khỏi thân thiết hơn một chút.
Trừng mắt nhìn Lục Ni bên cạnh, cố ý mạnh miệng nói: "Cho nó làm gì? Mỗi ngày giống như con trai, lãng phí vải đẹp."