Chương 30: Rời đi 2

Chử Hi phát hiện ra, trong lòng thầm mắng anh lưu manh, cô thản nhiên kéo tay anh ra, miệng vẫn tiếp tục làm nũng, “Anh đối xử với em tốt như vậy, em cũng không thể đối xử với anh quá tệ được, lần sau anh được phát phiếu vải thì gửi cho em một ít, em làm hai bộ quần áo mới cho anh mặc, nếu có thể thì anh đem một ít len về, em đan cho anh cái áo len nhé. Mùa đông cũng sắp tới rồi, cũng không biết anh có lạnh không?”

Nói rồi, cô đưa tay ôm lấy mặt anh, chuẩn bị cho anh một cái nhìn thâm tình trìu mến.

Hai người mặt đối mặt, trong mắt cả hai đều là hình bóng của đối phương, Chử Hi thuận thế đưa sát mặt mình lại gần. Môi đặt lên trên môi anh, vốn cô muốn mượn thời cơ để tạo ra chút không gian lãng mạn ấm áp cho hai người. Thế nhưng người nào đó dường như căn bản không hiểu cách phối hợp, tay lại càng không thành thật.

Lại còn qua loa “ừm” một tiếng, căn bản là nghe tai này lọt tai kia.

“…”

Chử Hi không cam tâm, cô cảm thấy sức quyến rũ của bản thân không chỉ là vẻ bề ngoài, đang chuẩn bị cho vòng thứ hai: Cùng nhau tâm sự nỗi lòng thì chả biết người nào đó lại chặn miệng cô lại, không phải bằng miệng, mà người đàn ông này đột nhiên vươn tay ra che miệng cô, đã thế anh còn ghé sát vào tai cô nặng nề thở từng hơi thở, nói: “Ngoan, lúc nữa âm thanh nhỏ một chút.”

Dường như không đợi được nữa, giọng điệu cũng có chút không kiên nhẫn, vừa nói vừa mang Chử Hi đang ở trong lòng nhấc lên trên.

“…”

Anh dày vò cô cả đêm, Chử Hi từ trước khi nhắm mắt cũng chả có cách nào mở lời, cuối cùng đến lúc có thể mở lời rồi thì giọng cô đã trở nên khàn đặc, đến lúc này cô cũng chả tha thiết muốn nói nữa.

Cũng không biết ngủ bao lâu, cảm giác như vừa mới nhắm mắt thì bên cạnh đã truyền đến động tĩnh, giường rung lên một chút, sau đó là tiếng sột soạt khi mặc quần áo. Chử Hi mệt đến nỗi mắt cũng không mở được, Lận Tống Kỳ cũng biết điều đấy liền vỗ nhè nhẹ vào người cô, “Em cứ ngủ tiếp đi.”

Chử Hi nghe lời, xoay người lại ngủ thiếp đi.

Trong lúc đang mơ mơ hồ hồ, cô nghe thấy tiếng mở cửa bên cạnh.

Đồ của Lận Tông Kỳ không nhiều, trong nhà cũng không có đồ gì cần mang theo, mẹ Lận xào cho anh một bát lớn dưa muối và hấp một vài chiếc bánh ngô để anh mang lên trên tàu ăn.

Buổi sáng hiếm lắm mẹ Lận mới làm cho anh một bát bánh chẻo, bên trong là nhân dưa muối xào với trứng, làm xong mẹ Lận bưng đến trước cửa phòng.

Lúc này trời vẫn còn tối, khi mẹ Lận bê bát đưa cho Lận Tông Kỳ nhất thời không nhịn được vươn cổ nhìn vào trong phòng. Lận Tông Kỳ ngượng ngùng, đứng vào giữa, lặng lẽ che đi tầm mắt của mẹ Lận. Tuy anh biết rằng trời tối như này cũng không nhìn thấy gì, nhưng trong lòng không hiểu sao cũng có chút chột dạ, bởi lẽ trên giường đang lộn xộn như vậy.

Mẹ Lận không vui liếc mắt nhìn anh một cái, “Con ăn đi, mẹ trở về ngủ bù một giấc, con đi sớm một chút, đừng làm chậm trễ thì giờ.”

“Vâng.”

Lận Tông Kỳ gật đầu, anh đã quá quen thuộc với lối chung sống như này rồi, có thể là do nhớ mãi sự cố lúc anh đến nhà họ Lận, đối với mẹ Lận lúc nào cũng luôn có một bức tường ngăn trở, khiến anh chẳng thế nào cư xử thân mật được. Cũng giống như anh đối với nhà bác cả, không có chút cảm tình nào.

Hồi trước anh còn ngưỡng mộ sự thương yêu mà mẹ Lận dành cho đám Xuân Miêu, sau này sau khi tham gia quân đội, anh phát hiện mấy thứ này đối với anh cũng chẳng quan trọng gì.

Lận Tông Kỳ bưng bát về phòng đã thấy Chử Hi thức dậy rồi, cô từ trên giường ngồi dậy, trên người cũng đã mặc quần áo, miệng không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.

Nhìn thấy anh bước vào, thần sắc trên mặt có chút trách móc, buồn bực anh tối qua không biết tiết chế.

Lận Tông Kỳ có chút chột dạ, lúng túng nhìn đi chỗ khác, nhưng bước chân lại càng tiến về phía cô nhanh hơn.