Mặt nóng bừng, Lận Tông Kỳ nhanh chóng dời mắt đi nơi khác, tầm mắt rơi vào màn lụa và bức tường phía sau lưng cô, nhất thời ánh mắt tan rã, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chử Hi nhìn lén anh, thân thể dụi dụi về phía trước, chạm vào thân thể nóng hổi của anh.
Nhân lúc anh còn đang sững sờ, gặm nhẹ vào ngực anh một cái.
Sau đó cười thăm dò hỏi: "Lần này anh có về để báo cáo kết quả sao?"
Chử Hi không nghe thấy câu trả lời của anh, cô cũng không nói gì nữa.
Chử Hi nhận thấy cảm xúc của anh có vẻ không đúng lắm, hơi nhíu mày, sau khi suy nghĩ một chút liền biết mình làm sai điều gì. Cô cuối cùng cũng rõ, người này đột nhiên khó hiểu nói muốn theo quân thì phải đợi một năm, ý ngoài là vậy, nhưng ẩn ý sợ cô không chịu được cô đơn, nhớ tới ban ngày anh nói mình đến nhà họ Chung ...
Trong lòng lập tức hiểu ra, không cần suy nghĩ liền dùng chân đá Lận Tông Kỳ, vẻ mặt tức giận, ngẩng đầu nhìn anh, thở hồng hộc nói: "Anh im lặng là có ý gì? Nhà anh đã đưa sính lễ cho tôi, tôi cũng vào ở trong nhà anh rồi, làm sao, còn muốn đổi ý hay sao?"
"Nói cho họ Lận nhà anh biết, mặc dù tôi là góa phụ, nhưng tôi cũng là một cô gái trong sạch. Người chồng trước trông như thế nào tôi còn không nhớ rõ, lúc ấy kết hôn một kết mơ hồ, đêm đó lại có kinh nguyệt, cũng chưa ngủ chung một cái chăn thì người đã chết, vô duyên vô vớ trở thành góa phụ. Bà cụ Chung căn bản không phải người tốt lành gì, còn muốn bán tôi cho lão già ế vợ của đội sản xuất cách vách, nếu không phải là người ta nghèo, tôi chỉ sợ lúc này sống hay chết cũng chưa biết.”
"Anh còn không biết xấu hổ chê tôi, tôi còn chưa chê anh lớn tuổi kìa, tính tình lại trầm mặc, cũng không biết chăm sóc người khác. Nếu không phải mẹ hành động quá nhanh thì bất kể thế nào tôi cũng không lấy anh."
Nói xong tựa hồ cảm thấy mình nói hơi quá, ảo não nhìn anh một cái, ôm eo người đàn ông rồi làm nũng, "Em đã ngủ cùng giường với anh rồi, nếu anh lại đuổi em đi, sau này thật sự không còn ai cần em nữa, hơn nữa… mông em lớn, sau này chắc chắn sẽ sinh được con trai. "
Cuối cùng giống như là ngại ngùng, cắn môi không nhìn anh, nhưng qua một lúc lại không thành thật vươn tay cởi quần của anh, dáng vẻ muốn đem gạo nấu thành cơm.
"..."
Lận Tông Kỳ vốn giơ cánh tay đẩy tay cô nhưng vì câu nói cuối cùng mà dừng lại giữa không trung, mông cô lớn hay không anh không biết, nhưng nửa người mềm mại cô đang đè lên anh thì khá nặng.
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tối dần, một lúc sau khẽ "ừm" một tiếng.
Chử Hi nghe thấy được nhưng không hiểu ý của anh, cô cảm thấy những gì cô vừa nói hẳn là không có vấn đề gì, đã vạch mặt bà cụ Chung ra, để anh biết bà ta là kẻ xấu, lời nói không đáng tin, lại ngầm khẳng định cô không phải người dễ dãi, gả cho anh cũng là ngoài ý muốn, thậm chí cô sẽ chỉ thuộc về một mình anh ...
Nhưng cô cũng không thực sự muốn ‘tạo’ em bé với anh, cô làm như vậy chỉ để cho anh biết, ở trong lòng cô, anh hoàn toàn khác. Giả vờ giả vịt giật hai cái, lúc đang chuẩn bị thu tay về, nào ngờ người đàn ông lại đột nhiên xoay người ngăn cản động tác của cô.
"..."
Chử Hi không biết mọi chuyện diễn ra thế nào, mở to mắt nhìn trần màn, sau đó ánh mắt rơi vào người đàn ông đang hành động trúc trắc trên người cô.
Vừa rồi... thật ra cô chỉ là muốn trêu chọc anh một chút, chiếm tiện nghi ngoài miệng mà thôi.
Trong lúc thở hổn hển, một giọt mồ hôi nóng hổi rơi trên mặt cô, nóng bừng khiến Chử Hi run rẩy, đúng lúc này, thân thể lại đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói ...
Cơ thể người đàn ông cũng cứng đờ theo, sau đó anh cúi xuống, hôn loạn trên mặt cô mấy cái.