Cuối cùng vẫn phải mời đội trưởng đội sản xuất sáu tới mới đuổi được người nhà họ Chung đi.
Chính là Lận Tông Kỳ bảo Hữu Khánh gọi người tới, nhìn thấy đội trưởng, khí thế người nhà họ Chung đã yếu đi một nửa, thời đại này, đội trưởng chính là quan lớn nhất, nào dám làm ầm lên nữa, còn chưa nói vài câu đã tự mình xám xịt bỏ chạy, ngay cả một câu hăm dọa cũng không dám buông.
Đội trưởng đội sản xuất sáu nhìn thấy Lận Tông Kỳ, mặt đầy vui mừng, chờ người nhà họ Chung đi rồi thì lôi kéo anh đứng ở cửa nói chuyện, những người vừa rồi đứng xung quanh xem náo nhiệt cũng kích động tiến lên chào hỏi.
Có thể nói Lận Tông Kỳ là thể diện của đội sản xuất số sáu bọn họ, tuy nói bọn họ không chào đón mấy người mẹ Lận, nhưng Lận Tông Kỳ chính là quân nhân bảo vệ quốc gia, chỉ riêng một thân quân phục kia đã làm cho trong lòng bọn họ nóng rực, hàng năm khi đội sản xuất sáu giao lương thực chỉ cần nhắc tới rằng đội bọn họ có một người làm lính, những tên mắt chó coi thường người khác kia cũng phải nể mặt vài phần.
Tuy nhiên khi Lận Tông Kỳ trở về, kích động nhất vẫn là người nhà họ Lận, thấy anh mang theo một túi đồ lớn trở về, không đợi anh mở miệng, mẹ Lận đã dẫn đầu giật lấy xách vào phòng, sau đó một đại gia đình vây quanh cùng một chỗ chia đồ.
Những giấy bút kia là của Hữu Khánh, kẹo và vải vóc bị mẹ Lận gắt gao ôm vào trong ngực, Lận Xuân Miêu ở bên cạnh nhìn sốt ruột, cuối cùng chỉ cướp một đôi găng tay, găng tay còn là kiểu của nam, hơi cũ một chút, đầu ngón cái cũng bị rách, nhưng bên trong có lông, cô ta cảm thấy hiếm lạ nên ôm chặt lấy, mẹ Lận đòi cũng không đưa...
Chử Hi không thích mấy thứ này, nhưng lại bị hành vi của bọn họ làm cho sửng sốt, sau đó nhàn nhã ngồi ở trên ghế xem bọn họ tranh cướp lẫn nhau, còn rót cho mình một ly nước đun sôi uống một cách nhàn nhã thoải mái.
Mẹ Lận lơ đãng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, tức giận nói: "Còn ngồi đó làm gì, người đàn ông của cô về rồi mà còn có tâm trạng uống nước, nhanh đi lấy chút gì đó cho nó ăn coi.”
Có thể là bởi vì Lận Tông Kỳ trở về, trong lòng có chỗ dựa nên lại nói chuyện ra vẻ với Chử Hi.
Chử Hi nghe xong miệng bĩu môi, nhưng nghĩ đến Lận Tông Kỳ ở bên ngoài, khó có được lúc tâm trạng tốt không so đo với bà ta.
Nhìn căn phòng ồn ào ầm ĩ, đứng dậy đi ra ngoài, đi đến trong sân không thấy người, cô vốn dĩ định đi tới phòng bếp nhưng bước chân dừng lại, quay người đi về phía chuồng gà, bên trong có ba quả trứng, Chử Hi khom lưng cầm hết.
Mấy ngày nay bữa cơm chiều nhà họ Lận ăn sớm, Chử Hi đã sớm chuẩn bị cơm, chờ bọn họ làm việc xong là có thể ăn, hôm nay nếu không phải người nhà họ Chung đến, bọn họ hiện tại đều đã tắm rửa xong nằm trên giường rồi.
Lồng gà ở đối diện phòng bếp, lúc đi có qua cửa sân, nhà họ Lận tuy rằng nhỏ nhưng có sân, dáng vẻ một người sống, đây là nhà cũ của một thân thích của nhà họ Lận, cả đời không cưới vợ, sau khi bệnh chết cũng không lưu lại một hậu duệ nào nên căn nhà được ông nội Lận kế thừa, sau khi ông nội Lận chết, một nhà Lận Lão Nhị liền ở nơi này, còn xây thêm một gian, cũng chính là căn phòng mà Chử Hi hiện đang ở.
Đá dựng tường viện, cũng không kín, có chỗ gần như sụp đổ, Chử Hi đi đến cửa sân, theo bản năng thả chậm bước chân, sau đó quay đầu tò mò nhìn thoáng qua.
Bên phải cửa có một ngôi nhà đất nhỏ, là hầm cầu của nhà họ Lận, bên cạnh có một cây hạnh, người đứng ở dưới gốc cây nói chuyện.
Chử Hi cũng chỉ là vô tình nhìn qua, không nghĩ tới người đàn ông kia cũng vừa vặn nâng mắt lên nhìn lại.