Chương 11: Náo nhiệt 1

Chử Hi ở nhà họ Lận đánh một trận thành danh, biết bởi vì cô, sau khi bác gái cả nhà họ Lận tức giận rời đi, ánh mắt người nhà họ Lận nhìn cô đều mang theo chút bất thường.

Bác gái cả là người như thế nào cơ chứ, nói đến cả nhà Lận Lão Nhị quả thực là ấn tượng sâu sắc, ông cụ vừa mất liền đòi chia nhà, tất cả đồ tốt đều vào nhà bác cả. Nếu không phải mẹ Lận còn tương đối mạnh mẽ kiên cường, thì lấy tính tình nhu nhược của cha Lận, có khi bị ép ngay cả bột mì cũng không có.

Lúc trước, từ khi vào cửa, hai thanh danh tốt của chị em dâu đều thuộc về bác gái cả, còn sai trái xấu xa thì đều liên quan đến mẹ Lận, nhất là sau khi nhận nuôi Lận Tông Kỳ làm con thừa tự, một nhà Lận Lão Nhị giống như nợ nhà bác cả bọn họ tám đời, đứng chung một chỗ đều phải cúi đầu.

Nếu không phải sau này liên tục sinh ba đứa con, ở trong đội thật đúng là cả đời không ngẩng đầu lên được, cứ như vậy, bác gái cả họ Lận còn nói ba đứa nhỏ này đều dựa vào phúc khí của con trai bà đưa tới, tuy rằng trong lòng mẹ Lận có tức giận, nhưng cũng không dám thật sự oán giận con trai lớn, sợ phúc khí này cũng không còn.

Cũng may con trai lớn tính tình mọi thứ đều tốt, bằng không bà ta thật đúng là không biết đối đãi với đứa con trai này như thế nào.

Nhưng bác gái cả nhà họ Lận chính là một ngọn núi đặt trên đầu bọn họ, ở trong đội sản xuất, mẹ Lận không giỏi ăn nói, không giỏi sinh con bằng bác gái cả, cha Lận không khéo léo, có năng lực bằng bác trai cả, mấy đứa nhỏ trong nhà cũng không thể so sánh với con nhà bác cả: to lớn, cường tráng, khiến người ta thích, đứa con trai duy nhất có tiền đồ vẫn là từ nhà bác gái cả nhận nuôi làm con thừa tự, trong lòng bà Lận có thể thoải mái mới là lạ.

Nhất là khi người trong đội nói chuyện phiếm với bà Lận, kiểu gì cũng sẽ nói một câu: "Cô may mắn mới có một chị dâu tốt như vậy, về sau phải đối xử tốt với bà ấy", "Đừng thân ở trong phúc không biết phúc, có đôi khi chịu chút ủy khuất cũng không có gì, dù sao con trai người ta cũng cho cô".

“......”

Hết lần này tới lần khác bà cũng không thể cãi lại, nếu cãi lại thì chính là vô lương tâm.

Cho nên đối mặt với Chử Hi có thể chống lại bác gái cả nhà họ Lận, mẹ Lận quả thực vô cùng vui mừng, sáng hôm sau cũng khó có lúc không gọi cô thức dậy.

Lận Xuân Miêu dường như nhìn ra thái độ của mẹ Lận với Chử Hi thay đổi, sắc mặt hơi khó coi, lúc ăn cơm miệng đều vểnh lên, một đôi mắt tam giác liếc xéo nhìn Chử Hi, hận không thể lật lên trời.

Chử Hi gắp món ăn nào, cô ta đều xuống tay cướp trước, xong còn bày ra vẻ mặt đắc ý nhìn cô, mẹ Lận cũng nhìn ra có gì đó không đúng, tức giận vỗ cô ta một cái: "Con làm gì vậy? Nếu không ăn được thì đừng ăn nữa.”

Cảm thấy cô ta đang lãng phí thức ăn.

Lận Xuân Miêu bị mẹ Lận làm mất mặt, sắc mặt có chút ngượng nghịu, xụ xuống, lại cảm thấy nguyên nhân là bởi vì Chử Hi, lấy mắt hung hăng trừng cô một cái.

Chử Hi nhìn Lận Xuân Miêu, lần này không có trầm mặc không nói như mấy ngày trước, mà là đanh mặt lại, trực tiếp lạnh xuống, người cả bàn ăn thấy vậy đều run lên, bao gồm cả mẹ Lận.

Rõ ràng vẫn là cái người xinh đẹp nũng nịu kia, lại làm cho người ta cảm giác không giống nhau.

Chử Hi cũng không muốn lưu lại ấn tượng yếu đuối dễ bắt nạt cho người ta, người như Lận Xuân Miêu cô đã thấy nhiều rồi, điển hình là người được đà lấn tới, chỉ cần một lần để cô ta đè đầu cưỡi cổ thì sau này người chịu thiệt chính là mình.

Nếu cô muốn ở lại nhà họ Lận tiếp tục sống thì trong lòng biết phải tự mình đứng lên trước.

Nghĩ như vậy, đũa bị cô "ba" vỗ lên bàn, trầm mặt đứng lên: "Không ăn nữa, các người ăn đi.”

Nói xong cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, xoay người liền thở phì phò rời đi.

Bầu không khí nhất thời cứng đờ, im lặng trong chốc lát, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng đóng cửa "rầm".

Xem ra tức giận không nhẹ.

Lận Xuân Miêu không nghĩ tới cô chị dâu hờ này tính tình khó chịu như vậy, trong lúc nhất thời có chút sợ hãi, cô ta và mẹ Lận về cơ bản có tính nết giống nhau, lấn mềm sợ cứng, nhưng lập tức lại nghĩ đến đây là ở trong nhà mình, dựa vào cái gì để một người ngoài tỏ thái độ với cô ta như vậy?

Sắc mặt không dễ nhìn, cô ta quay sang mẹ Lận châm ngòi ly gián: "Mẹ, mẹ xem chị ta kìa, căn bản không để chúng ta vào mắt.”

"Đức hạnh gì chứ, thật sự tự coi mình là một gốc hành."

Mẹ Lận nghe xong, vẻ mặt vốn hoảng sợ trở nên có chút xấu hổ, ngược lại dường như cảm thấy con gái nói có lý, trong mắt mang theo vài phần bất mãn, nhíu mày.