Chương 7: Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo

Chương 7

Thấy bầu không khí gần như đóng băng, Tống Quế Hoa hiền lành cuối cùng cũng ra mặt để hòa giải.

"Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Mọi người nên ngủ thì đều ngủ đi. Đúng rồi, Tiểu Hà à," Tống Quế Hoa cứng rắn mà chuyển chủ đề: “Trong phòng bếp có nước nóng không? Trên mặt Kiều Trân Trân đều là bùn, lát nữa cô ấy còn phải bôi thuốc nữa.”

Đinh Tiểu Hà lắc đầu: “Đã hết từ sớm rồi, có điều mà trong bình nước nóng của em vẫn còn một ít đấy, nhưng cũng chỉ đủ để lau mặt thôi.”

Cô ấy vừa dứt lời, những nữ thanh niên trí thức khác đang ngồi trên giường đất mà có phích nước nóng cũng đều lần lượt lên tiếng: "Tôi cũng có một ít đấy, nhưng không nhiều. Đưa cho Kiều Trân Trân dùng đi."

"Hoa Quế, cô xem trong phích nước nóng của tôi có còn nước nóng không..."

Mọi người đều sống trong cùng một ký túc xá, tuy không thích cách cư xử của Kiều Trân Trân nhưng cô ấy cũng không phải là người xấu. Nếu Kiều Trân Trân thực sự gặp khó khăn, bọn họ sẽ không so đo một chút nước nóng đó.

Mỗi người một ít là đủ nước nóng để rửa mặt rồi.

Trên mặt Kiều Trân Trân có rất nhiều vết thương, cô không chạm vào thì không sao, nhưng chạm vào là sẽ rất đau.

Tống Quế Hoa còn chưa bôi thuốc, chỉ mới dùng khăn lông lau mấy vết bùn trên mặt mà Kiều Trân Trân đã đau đến mức rụt hẳn người trốn đi rồi, ngoài miệng cũng không ngừng rên rỉ vì đau đơn.

Đinh Tiểu Hà cài nút áo khoác lại, cũng tới giúp đỡ, có hai người thì mới khống chế được cô.

Vất vả lắm mới rửa xong mặt, để khô một lúc trước rồi mới bôi thuốc.

Kiều Trân Trân giơ gương lên, quan sát vết thương trên mặt mình.

Người trong gương trông thật thê thảm, khuôn mặt trái xoan chỉ to bằng lòng bàn tay đầy vết xanh xanh tím tím và đủ loại vết đỏ, thậm chí cả chiếc cổ thon dài cũng có vài vết xước.

Kiều Trân Trân biết nguyên thân trước đây luôn ngã rồi bị thương, là loại thể chất không dễ để lại sẹo, nhưng trong lòng cô vẫn có chút lo lắng.

Có điều, bỏ qua những vết thương này, ngoại hình của nguyên thân cũng có bảy tám phần tương tự với cô, chỉ có khuôn mặt là có vẻ hơi mượt mà hơn một chút. Nhưng giống nhất chính là ngũ quan tinh xảo lại xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt hoa đào ươn ướt này, trong giống hệt đôi mắt vốn có của cô, đặc biệt có thần thái.

Khi Kiều Trân Trân nhìn mình trong gương, Kiều Ngọc Lan - người bị cô lờ đi nãy giờ rốt cuộc cũng nhịn không được mà mở miệng.

Đôi mắt chị ta rưng tưng, dường như đang phải chịu nổi oan uổng ghê gớm lắm: “Trân Trân, có thể là Lệ Lệ đã hiểu lầm ý chị, chị không hề nói xấu sau lưng em, chị chỉ nhắc đến chuyện trước kia lúc ở nhà, bà nội rất cưng chiều em, vẫn luôn không nỡ để em phải làm việc nhà.”

Kiều Ngọc Lan này đặc biệt rất để ý đến sự đánh giá của những người khác đối với mình, chị ta cho rằng những gì Trịnh Lệ Lệ vừa nói sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của mọi người về chị ta, cho nên sau khi cân nhắc một lúc lâu như vậy, chị ta vẫn không nhịn được mà tự giải thích cho bản thân.

Chị ta lo lắng mà nhìn Kiều Trân Trân: “Chị nhớ lúc chúng ta xuống nông thôn, bà nội luôn dặn dò chị là nhất định phải chăm sóc em thật tốt…”

"Chăm sóc tôi?" Kiều Trân Trân đập mạnh chiếc gương lên bàn, cười lạnh nói: "Chị chăm sóc tôi như thế này à? Tôi bị thương nặng như vậy, cũng có thấy chị đứng dậy lấy giúp tôi lấy một chậu nước ấm nữa là?"

Những lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng đều nhìn Kiều Ngọc Lan với vẻ mặt kỳ lạ.

Kể từ khi Kiều Trân Trân bị thương, vẫn luôn là hai người Tống Quế Hoa và Đinh Tiểu Hà bận trước bận sau, còn bọn họ thì căn bản là ngày thường cũng chẳng nói chuyện với Kiều Trân Trân được mấy câu.

Ngược lại, cô chị họ Kiều Ngọc Lan này, đầu tiên nói mấy cậu mỉa mai với Trịnh Lệ Lệ, sau đó lại bắt đầu chơi trò mồm mép, nhưng từ đầu đến cuối chị ta đều không hề có ý định xuống khỏi giường.

Kiều Trân Trân quyết định nói trắng ra tại chỗ, không để lại chút mặt mũi nào cho chị ta cả.