Chương 5
Mãi cho đến khi bóng lưng của anh biến mất, Kiều Trân Trân mới không thể không chấp nhận sự thật rằng mình đã bị anh bỏ lại ở chỗ này rồi.
Nhớ đến trước đây, cô chỉ vô tình bị trầy xước da một chút thôi là cả nhà đều sẽ như lâm đại địch mà cẩn thận quan tâm cô rồi.
Bây giờ, xuyên đến cái nơi quỷ quái này, sẽ không có ai yêu thương cô nữa, cô chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
Kiều Trân Trân cắn chặt môi dưới, lóc cóc mà nhảy vòng qua triền đồi phía trước, cố gắng đi về phía cổng thôn.
Cũng may là chưa đến cổng thôn, cô đã nghe thấy có người gọi mình.
Tống Quế Hoa vừa từ tổ sản xuất bên cạnh trở về, đang đi trên một con đường nhỏ thì chị ấy nhìn thấy ở đằng trước có một người trông khá kỳ lạ đang cứ nhảy lên trước bằng một chân. Khi đến gần hơn, chị ấy mới nhận ra cái tượng đất này chính là Kiều Trân Trân - người ngày thường cực kỳ thích sạch sẽ.
Tống Quế Hoa giật mình: "Kiều Trân Trân? Trời ơi, sao em lại thành ra thế này?"
"Em không cẩn thận bị ngã." Kiều Trân Trân lúng túng sơ sờ mũi. Từ ký ức của nguyễn thân, cô đã biết được danh tính của người trước mặt này rồi.
Tống Quế Hoa, 22 tuổi, là một thanh niên trí thức xuống nông thôn giống như nguyên thân, cũng cùng sống chúng trong một ký túc xá. Tuy nhiên ngày thường cả hai hiếm khi nói chuyện với nhau, cũng không quá thân quen với nhau.
Tống Quế Hoa là người rất nhiệt tình, cũng không ngại trên người Kiều Trân Trân đầy bùn, chị ấy đỡ cô một phen, nói: "Chân em bị trẹo phải không? Để chị đưa em đến phòng y tế bôi thuốc trước đã."
"Vậy thì cảm ơn chị Quế Hoa." Kiều Trân Trân cuối cùng cũng đợi được vị cứu tinh, thái độ của cô dĩ nhiên là rất tốt.
Tống Quế Hoa nghe vậy, vẻ mặt có chút kỳ quái, trong toàn bộ đại đội sản xuất này thì Kiều Trân Trân là người có tính cách kiêu ngạo nhất, ngày thường đôi khi còn chẳng gọi chị ấy là chị đâu.
Dù trong lòng lẩm bẩm nhưng chị ấy vẫn đưa Kiều Trân Trân đến phòng y tế.
Kiều Trân Trân bôi thuốc xong thì trời cũng đã tối, hai người lần mò trong bóng tối mà trở về ký túc xá của thanh niên trí thức. Cũng may là Tống Quế Hoa đã ở đại đội sản xuất Hồng Hà này được sáu bảy năm rồi, cũng không thấy sợ hãi khi phải đi đêm.
Điều kiện ở địa phương khó khăn, cái gọi là ký túc xá thanh niên trí thức cũng chỉ là một ngôi nhà được đắp bằng đất có một cái giường đất rất lớn bên trong, là nơi sinh sống của bảy nữ thanh niên trí thức.
Khi hai người trở về thì đèn trong phòng đã tắt.
Đinh Tiểu Hà đang ngủ ở ngoài rìa giường đất, nghe thấy tiếng động phủ thêm quần áo rồi đi ra mở cửa: “Sao hai người về muộn thế?”
Tống Quế Hoa: “Đừng nói nữa, chị đưa Kiều Trân Trân đến phòng khám để bối thuốc cho cô ấy.”
Lời này vừa nói ra, trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt hẳn lên.
"Kiều Trân Trân lại bị thương à?"
“Tháng này đã là lần thứ bao nhiêu rồi?”
"Hâm mộ thật đấy, vậy là ngày mai cô ấy có thể xin nghỉ phép rồi nhỉ."
Mọi người rõ ràng là rất không vui, giọng điệu nói chuyện cũng bóng gió, mỉa mai. Mãi cho đến khi Đinh Tiểu Hà thắp đèn, mọi người nhìn thấy vết thương của Kiều Trân Trân thì bọn họ mới dừng miệng.
Đinh Tiểu Hà cũng rất kinh ngạc: “Sao lần này lại bị thương nặng thế này?”
Mọi người đều có phản ứng như vậy là bởi vì Kiều Trân Trân cứ vài bữa lại sẽ gặp phải những chuyện như thế này một lần. Hầu như cô chưa bao giờ lành lặn cả, vết thương cũ còn chưa lành hẳn thì sẽ lại có thêm vết thương mới, nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng như lần này.
Nói cũng thấy kỳ quái, cả nhóm người đang vui vẻ đi trên đường, nhưng Kiều Trân Trân không phải bị ngã ở chỗ này, thì cũng sẽ bị ngã ở chỗ khác. Bởi vì số lần quá nhiều nên những người khác cũng khó có thể không hoài nghi – rằng liệu đây có phải là cách mà cô dùng để trốn tránh công việc hay không.