Chương 45: Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo

Chương 45

Cơn giận của Chu Hà cứ như thể nghẹn lại trong ngực, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, hắn đã xuất phát đi huyện thành rồi.

Đi tham gia khóa huấn luyện của công xã như thế này, trong đội không có trợ cấp gì, mà bên chỗ công xã cũng lại càng không cung cấp chỗ ở, chỉ bao một bữa cơm trưa, cho nên mỗi buổi chiều hắn vẫn phải trở về nơi ở của mình.

Đại đội trưởng nghĩ đến khoảng cách quá xa, mới lén cho hắn mượn xe đạp của mình.

Dù là như vậy, ngắn ngủn nửa tháng thời gian, bằng mắt thường cũng đã có thể nhìn thấy hai má của hắn hóp vào rồi.

Trung tuần tháng năm, Chu Hà thuận lợi kết thúc khóa đào tạo, buổi chiều hôm đó liền lái máy kéo trở về.

Hiện tại, từ huyện thành trở về đội sản xuất Hồng Hà, hắn cũng chỉ đi mất bốn mươi phút.

Máy kéo chạy trên đường, cứ thế mà gầm gú ầm ầm, còn chưa vào thôn đã được mọi người bu lại nhìn rồi.

Bọn nhỏ chưa từng thấy qua thứ nào lớn như vậy, hưng phấn mà chạy đuổi theo phía sau máy kéo.

Chu Hà ngồi ở bên trên, cực kỳ đắc ý, cuối cùng cũng không uổng phí sự vất vả hơn nửa tháng qua của hắn.

Lúc đến cửa thôn, cách một mảnh đất cao lương còn chưa trưởng thành, Chu Hà liếc mắt một cái là đã nhìn thấy bóng dáng Kiều Trân Trân đang ngồi xổm bên bờ sông giặt quần áo rồi.

Hắn có lòng muốn khoe khoang, lúc này mới tắt máy, từ xa mà hô lớn về phía Kiều Trân Trân: "Kiều Trân Trân, cô về ký túc xá không? Có muốn tôi chở cô đi một đoạn đường không?”

Kiều Trân Trân đã sớm chú ý tới hắn rồi, cũng không có cách nào, cái tên Chu Hà này lái mỗi cái máy kéo mà huênh hoang không chịu được, người ta lái trực thăng phỏng chừng cũng không đắc ý bằng hắn đâu.

Kiều Trân Trân bây giờ càng ngày càng cảm thấy hắn phiền phức, một câu cũng không muốn nhiều lời với hắn.

Chu Hà thấy Kiều Trân Trân không nói lời nào như vậy thì trong lòng rất hả dạ, mở miệng hỏi: "Trước đây cô từng ngồi máy kéo chưa? Thừa dịp tôi rảnh, vừa hay có thể chở cô đi.”

Bọn nhỏ đuổi theo phía sau vừa nghe thấy vậy thì nhất thời lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Kiều Trân Trân thấy hắn luyên thuyên mãi không thôi, mới dứt khoát đứng dậy, hô về phía hắn: "Chu Hà, anh đừng quên đây chính là đồ của nhà nước, hao phí cũng là dầu diesel của nhà nước đấy. Anh đây là muốn lấy của công làm của riêng đấy à?"

Trên đầu bị chụp cho một cái mũ lớn như vậy, Chu Hà nào có tâm tư mà khoe khoang nữa. Lái máy kéo về thì trước tiên đều phải đưa đến trụ sở đại đội.

Nụ cười trên mặt hắn tắt ngấm, ngượng ngùng giải thích: "Tôi nói là tiện đường thì chở cô về, cô không ngồi thì thôi.”

Nói xong, hắn cầm cần điều khiển bước xuống, đến đầu máy kéo, nhét cần điều khiển vào một lỗ nhỏ, sau đó dùng sức mà giật mạnh.

Giật nhiều lần, lần sau mạnh hơn lần trước, thế nhưng vẫn không khởi động được máy kéo. Ngẫu nhiên sẽ "ầm ầm" hai tiếng, nhưng rất nhanh đã lại tắt ngấm rồi.

Trong lòng Chu Hà kêu khổ không ngừng, máy kéo vừa mới lái về mà đã xảy ra sự cố rồi, đã vậy hắn xem tới xem lui còn không biết vấn đề ở chỗ nào nữa chứ.

Bọn nhỏ vẫn luôn vây xung quanh mà nhìn, thấy máy kéo nằm im bất động thì mồm năm miệng mười hỏi: "Máy kéo này có phải hỏng rồi không?”

Chu Hà vừa nghe thấy vậy, tâm trạng lại càng thêm bực bội, tức giận trừng mắt nhìn bọn chúng: "Có phải mấy đứa làm hư nó rồi không?”

Hắn vừa nói vậy, đã lập tực doạ cho bọn nhỏ hết hồn.

Trong đó, đứa lớn tuổi nhất chính là Thạch Đầu, cậu nhóc lập tức phản bác: "Anh vẫn luôn ngồi bên trên cơ mà, bọn em thậm chí còn chưa hề đụng vào ấy!”

Bọn nhỏ nhao nhao phụ họa: "Đúng, đừng có mà đổ thừa.”

“Em phải đi mách mẹ!”

Thấy bọn nhỏ muốn đi tìm người lớn mách lẻo, Chu Hà nghẹn họng, đành phải dỗ dành: "Anh thuận miệng nói vậy thôi, mấy đứa tưởng thật đấy à.”

*